Chương 50: Nàng là người tốt (2)

"Quá đáng? Hừ, Bổn tiểu thư chính là quá đáng, nhưng, vậy thì sao?"

Lâm Hoả Nhi mị hoặc cười một tiếng, mắt phượng cong cong, môi đỏ hơi vểnh, bàn tay vuốt ve tóc đen rủ xuống, phong tình vạn chủng.

Bạch Y thiếu nữ gương mặt lúc xanh lúc hồng, quả thực không thể làm gì được.

"Lâm Hoả Nhi, chỗ này chúng ta ngồi trước! Ngươi không thể vô lí!"

Lâm Hoả Nhi thu lại ý cười, ẩn ẩn tức giận:

"Vô lí? Thủy Y Hoạ ta nói cho ngươi biết, thứ bổn tiểu thư muốn xưa nay chưa có không đoạt được!! Các ngươi không đi cũng phải đi!! Người tới! "

"Dạ!"

Hộ vệ phía sau Lâm Hoả Nhi rụt rịt muốn bắt người, Thủy Y Hoạ vội lùi lại, nha hoàn của nàng cuốn quýt hộ chủ. Bàn tay hộ vệ sắp chạm đến Thủy Y Hoạ khi, một thanh âm lạnh lùng bên ngoài truyền vào:

"Chỗ của bổn vương, Lâm tiểu thư cũng muốn cướp?"

Mọi người không hẹn nhìn về phía cửa, Lam Nguyệt tất nhiên không ngoại lệ, chỉ thấy lời vừa dứt, một huyền y nam tử bước vào.

Hắn dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm sắc bén, môi mỏng gợi cảm, đôi mắt lạnh lùng, màu đen dày đặc như huyền nhai, sâu không thấy đáy. Nam tử tuấn mỹ như ngọc, khí chất cao quý thanh khiết, nói không nên lời thu hút. Bên cạnh hắn đi theo hai người. Một bạch y nam tử, dung mạo không kém hắn mảy may, nhưng khí chất ôn nhuận như ngọc, trên mặt mang theo dịu dàng ý cười, không lạnh lùng nhưng đạm mạc xa cách. Một hắc y nam tử, gương mặt tuấn mỹ, thần tình lạnh lùng, khí phách vô cùng. Hắn ôm một thanh kiếm, cũng không nhìn phía trước, một bộ không quan tâm, so huyền y nam tử chỉ có càng lạnh lùng.

Lam Nguyệt đánh giá một chút, chợt có chút ít kí ức.

Huyền y nam tử chính là đương kim thánh thượng nhi tử, Ngũ hoàng tử - phong hào Tề vương Long Dật Trần.

Hai người còn lại nàng cũng không rõ, dù gì Phượng Lam Nguyệt ít ra cửa, biết được Long Dật Trần chính là rất tốt rồi.

Bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay sang, Lam Nguyệt đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Long Dật Trần nhìn về phía Lam Nguyệt, thiếu nữ mi mắt rũ xuống, thần tình không rõ, bàn tay chóng trên bàn, đầu hơi nghiêng, nhàn nhã tựa vào, tư thế lười biếng, lại nói không nên lời ưu nhã.

Đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm, Long Dật Trần rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Mà Long Dật Trần bọn người tiến vào khi, đại sảnh chóc lát im lặng, hộ vệ của Lâm Hoả Nhi cũng rụt tay lại, vội vàng quỳ xuống.

Lâm Hoả Nhi ánh mắt hơi sáng lên, cuối cùng xẹt qua không cam lòng, cúi người làm một cái lễ:

"Bái kiến điện hạ"

Xung quanh cũng nhao nhao muốn hành lễ.

Long Dật Trần khoát tay, ý bảo không cần thiết, tất cả mới đứng lên.

Thủy Y Hoạ tránh qua Lâm Hoả Nhi, chạy đến chỗ Long Dật Trần.

"Biểu ca, huynh không đến, chỗ đều phải mất!"

Thủy Y Hoạ cười nói, bất mãn nhìn Lâm Hoả Nhi một chút.

Long Dật Trần biểu cảm không đổi, nhưng đáy mắt một mảnh nhu hoà, hắn hơi nhếch khoé môi, nói:

"Được rồi, ta giúp muội đòi lại công bằng"

"Hoạ Nhi, muội vẫn như vậy a!"

Bạch y nam tử lên tiếng, giọng mang theo trêu đùa. Nói xong còn kéo kéo bên cạnh hắc y nam tử. Hắc y nam tử mặt không biểu cảm, liếc nhìn hắn một chút, lại quay sang Thủy Y Hoạ, đôi mắt khó thấy nhu hoà ý cười.

Thủy Y Hoạ thần tình sáng lên, kinh hỷ nói:

" Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người khi nào đến Đế Đô? Cũng không báo cho ta a!"

Lam Thiên Lạc dùng chiếc quạt gõ nàng đầu, sủng nịch nói:

"Tạo bất ngờ cho muội, không vui sao?"

Thủy Y Hoạ chu môi, rất bất mãn nhìn hắn, đi sang kéo tay Mặc Phong làm nũng:

"Nhị sư huynh, đại sư huynh lại ức hϊếp muội"

Mặc Phong buông kiếm, vỗ vỗ tay nàng trấn an, không vui nhìn sang Lam Thiên Lạc.

Lam Thiên Lạc cười khan một tiếng, vội nói:

"Ta biết, ta có lỗi, đệ nhìn ta như vậy làm gì"

Long Dật Trần mở miệng ngăn ba người:

"Lát lại nói"

Long Dật Trần quay sang Lâm Hoả Nhi nói:

"Lâm tiểu thư, chỗ chúng ta đã đặt trước, mong ngươi nhường chỗ"

Lâm Hoả Nhi không cam lòng, nhưng lại không dám đắc tội Tề vương.

Nàng trừng Thủy Y Hoạ một cái, người sau cũng không khách khí trừng trở về, Lâm Hoả Nhi nghiến răng nghiến lợi nói:

"Dân nữ nào dám! Đã phiền điện hạ"

Lâm Hoả Nhi đứng lên, tránh đi.

Mặc dù Tề vương rất tuấn mỹ, thiên phú cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng Lâm Hoả Nhi nàng tuổi lại hơn hắn đến bảy tuổi, hắn cùng nàng đã không là đồng lứa, muốn yêu thích cũng không thể! Hắn có lẽ còm xem nàng là trưởng bối đâu! Muốn hắn thích nàng là điều không thể! Nam tử trong thiên hạ nhiều vô số, nàng hà cớ gì tự làm khổ mình đi lấy lòng?

Long Dật Trần gật gật đầu, thản nhiên theo ba người ngồi xuống.

Lam Nguyệt thấy kịch hay đã hết, thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng trà.

Ừm, trà ở đây vẫn khá ngon.

Nhưng ly trà còn chưa uống cạn, một cái roi đập xuống bàn của nàng, giọng nữ vang lên:

"Bàn này ta muốn, chỉ cần ngươi nhường lại, ngươi hôm nay trà bổn tiểu thư trả!"

Lam Nguyệt: "..."

Mọi người xung quanh xôn xao, nơi này cũng chỉ có hai chỗ ngồi gần cửa sổ tốt, vừa có thể thấy hồ sen vừa có thể thấy đường phố, bên kia không giành được, liền đánh chủ ý bên nàng rồi?

"Không thể"

Lam Nguyệt đáp một tiếng, cũng không ngẩn đầu, ánh mắt nhìn bên ngoài cảnh vật.

Lâm Hoả Nhi nộ khí vừa rồi tích tụ chưa giải, lần này đối Lam Nguyệt ác liệt hơn.

Bên Long Dật Trần cũng quay sang nhìn, Thủy Y Hoạ dường như muốn giúp đỡ, nhưng bị Lam Thiên Lạc ngăn cản, ý bảo chờ xem thử.

"Muốn chết!? Ngươi cũng biết ta là ai!?"

Lam Nguyệt như cũ nhìn bên ngoài, tựa như có cái gì hấp dẫn nàng, khoé môi hơi nhếch lên, lại hết sức bình tĩnh trả lời Lâm Hoả Nhi:

"Ngươi là ai mắc mớ gì đến ta?"

Lâm Hoả Nhi: "..."

Nàng tức giận rồi! Quá đáng! Một Thủy Y Hoạ liền thôi đi! Hiện tại lại xuất hiện một hồ ly tinh không biết xấu hổ vũ nhục nàng! Hôm nay bổn tiểu thư không vui! Ngươi ngoan ngoãn làm vật trút giận của ta đi!

"Hay cho một tiện dân! Dám huênh hoang trước mặt ta! Hôm nay bổn tiểu thư muốn dạy dỗ ngươi!"

Lâm Hoả Nhi rống giận, trường tiên màu đỏ vun lên, ra tay đánh Lam Nguyệt, trường tiên uốn lượn như xà, mang theo nồng đậm linh lực, đánh thẳng xuống mặt Lam Nguyệt, một roi này đánh xuống, không chết cũng trọng thương, mà quan trọng hơn là gương mặt kia chắc chắn hủy!

Vết thương do linh lực gây ra, không phải muốn trị có thể lành sẹo!

Nếu muốn hoàn mỹ như ban đầu, cần dùng chính là Cửu phẩm Tái sinh đan, đem cốt nhục bị tổn hại sinh trưởng trở lại.

Cửu phẩm đan dược a! Đây chính là có tiền cũng không mua được a!

Người xung quanh mặc dù một bộ tiếc hận, nhưng cũng không ai dám ra tay ngăn cản.

Nói giỡn! Đây là nữ nhi bảo bối của Tả thừa tướng a! Không phải nhân vật họ có thể trêu vào a!

Long Dật Trần vốn định ra tay, linh lực trên tay đã ngưng tụ, nhưng động tác của hắn một đốn, không ra tay.

Bởi vì trường tiên còn chưa tiếp cận đến mặt nàng, thiếu nữ đã đưa tay ngăn trở, linh lực lấy mắt thường có thể thấy được lui tán.

Lam Nguyệt nhíu mày, lại là trường tiên, lại còn là Hoả linh lực.

Chẳng lẽ ai có hoả linh lực đều thích dùng roi đánh người sao? Người ở đây thật kỳ lạ!

"Ngươi làm gì! Mau buông ra cho ta!!"

Lâm Hoả Nhi bị Lam Nguyệt giữ chặt roi, muốn đánh cũng không được, rút lại cũng không xong, gương mặt tức giận đỏ bừng!

"Nga? Được!"

Lam Nguyệt rất hợp tác, đáp một tiếng liền buông tay.

"Tiểu thư!"

Lâm Hoả Nhi đang dùng sức kéo, Lam Nguyệt bất ngờ buông tay, nàng ta theo quán tính ngã về sau, may mắn được hộ vệ phía sau đỡ lấy, mới tránh cho chật vật.

"Ngươi...!!!"

Lâm Hoả Nhi vừa định mắng người, Lam Nguyệt đột nhiên đứng lên, làn váy theo nàng động tác rũ xuống, lộ ra xinh đẹp hoa văn, chế tác tinh xảo, đường may tỉ mỉ, nàng tựa như Cửu thiên Huyền nữ giáng xuống nhân gian, đẹp đến vạn vật thất sắc.

Lam Nguyệt ánh mắt hơi lạnh, đạm mạc xa cách, tưởng chừng không vật gì có thể nhập nàng đôi mắt.

Lâm Hoả Nhi ngớ ra, đột nhiên cảm thấy một trận hàn ý, đem lời vừa đến bên miệng ngạch sinh sinh nuốt xuống.

Lam Nguyệt bước đến, Lâm Hoả Nhi nhịn không được lùi về sau, lớn tiếng nói:

"Ngươi muốn làm gì!!"

Lam Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, nàng còn muốn làm gì nha?

Lam Nguyệt nhún vai, rất vô tội:

"Ngươi không phải kêu ta nhường chỗ?"

Đến lượt Lâm Hoả Nhi không hiểu nhìn nàng. Cái gì? Náo loạn một trận, cuối cùng lại nhường chỗ???

Cái tình huống gì vậy??

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta là người tốt! Ta nhường cho ngươi nha!"

Lam Nguyệt mắt hơi chớp, một bộ tiên tử cao quý thanh nhã biến mất không còn manh giáp.

Lâm Hoả Nhi: "..."

Mọi người: "..."

Lam Nguyệt rất có phong độ "người tốt" nói:

"Ta đã nhường chỗ, ngươi còn muốn cái gì nha! Thật khó hiểu!"

Nói rồi, tiêu sái bước đi, để Lâm Hoả Nhi cùng mọi người một trận ngốc lăng.

Đã nói tốt kịch đâu?

Đánh nhau đâu?

Như thế nào lại không theo lẽ thường làm việc đâu!!! Aaa... Bọn họ đây là gặp người nào rồi!!!

Đánh nhau? Lam Nguyệt không cho là đúng hừ một tiếng, muốn giáo huấn người, nàng có hơn trăm cách chỉnh người đâu! Tại sao phải tốt sức đi đánh nhau!?

Phiền phức!

Mọi người thấy không còn kịch hay để xem, nhao nhao tiếp tục bản thân thưởng trà nghị luận, Lâm Hoả Nhi cũng không thể làm gì hơn, cuối cùng đành bực bội ngồi xuống ghế.

Nhưng mà......

Rầm!

Thanh âm vang dội vang lên, trong lầu các im lặng, động tác đều theo đó dừng lại, không hẹn cùng nhìn lại phía phát ra âm thanh.

Lâm Hoả Nhi chổng vó ngồi trên đất, chiếc ghế nàng vừa ngồi xuống đã nát, nàng mặt còn ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Có người nhịn không được cười to, có người che miệng cười, nhưng nghĩ đến Lâm Hoả Nhi thân phận, đều vội thu liễm không ít,Hộ vệ của nàng cũng một bộ nín cười.

"Cười cái gì! Câm miệng cho ta!!"

Lâm Hoả Nhi vừa thẹn vừa giận quát mọi người xung quanh, Rồi quay sang hộ vệ:

"Còn không đỡ ta ngồi dậy!"

"Dạ, tiểu thư"

Hai hộ vệ tiến lên đem Lâm Hoả Nhi đỡ dậy.

Đưa nàng đến một cái ghế khác, nhưng Lâm Hoả Nhi vừa đặt mông ngồi xuống, rầm một tiếng, cái ghế lần nữa vỡ nát.

Lần này thực sự không thể nhịn được nữa, xung quanh đều truyền đến tiếng cười.

Lâm Hoả Nhi tức giận tiếp tục mắng, lần nữa được dìu đứng dậy, nàng đối tiểu nhị quát:

"Ghế của các ngươi đều nát như vậy, muốn hại người sao!"

Tiểu nhị rất nghiêm túc nói:

"Lâm tiểu thư, ghế của Thanh Nhã Lâu đều được làm trừ gỗ thanh đàn, tuyệt đối trăm năm đều không mục không nát"

Lâm Hoả Nhi: "..."

Nàng nghẹn lời, chợt nghĩ đến Lam Nguyệt.

Chắc chắn là tiện dân kia! Chắc chắn là tiện dân kia làm được lắm! Tốt! Đừng để ta gặp lại ngươi!

Lâm Hoả Nhi nào có mặt mũi ở lại, giận đùng đùng bỏ đi.

Đến cửa lại bị tiểu nhị chặn lại. Nàng bực bội hỏi:

"Lại chuyện gì!"

Tiểu nhị tươi cười, hoàn toàn không sợ hãi nói:

"Tiểu thư, vị tiểu thư lúc nãy nói ngài sẽ trả tiền trà cho nàng, nàng uống chính là tuyết tịnh, một bình một vạn kim tệ, còn nữa, ngài làm hỏng của chúng ta hai cái ghế, gỗ thanh đàn ngài không phải không biết, chỉ cần một trăm lượng hoàng kim"

Lâm Hoả Nhi: "..."

Một trăm lượng hoàng kim! Một lượng hoàng kim chính là một ngàn kim tệ! Một trăm lượng!!

Lâm Hoả Nhi chịu không nổi, hoa hoa lệ lệ ngất đi.

_____

Nguyệt tỷ: "Tỷ chỉnh người, không cần động tay động chân! Quá Phiền toái! Phiền chết!!"

Quần chúng:"..."

Vỗ tay!