🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốp!!!
Mọi người trong đại sảnh câm lặng.
Ai trong phủ tướng quân không biết, Phù Dung quận chúa ba chữ này là cấm kị trước mặt tướng quân, ai lại dám ngang ngược trước mặt hắn nói đến ba chữ này? Phượng Lam Nguyệt đúng là tự tìm đường chết. Phong Mị Nhi cùng Phượng Lam Uyển tuy cũng không dám thở mạnh nhưng lại mang một tâm trạng xem kịch vui, chờ Lam Nguyệt bị đánh.
Lam Nguyệt sững sờ, vô thức đưa tay lên mặt, cảm giác đau rát vẫn còn đó, Phượng Lâm Thiên đánh nàng, người phụ thân gần mười năm chưa một lần chạm mặt, lần gặp lại này lại ra tay đánh nàng, lí do lại chỉ vì nàng nhắc đến Phù Dung quận chúa ba chữ này? Châm chọc, Phượng Lam Nguyệt, ngươi thật đáng thương a...
Phượng Lâm Thiên cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn bàn tay mình, lại nhìn ánh mắt của Lam Nguyệt. Ánh mắt kia giống hệt năm đó, giống hệt ánh mắt của nàng, ánh mắt đầy giễu cợt, Phượng Lâm Thiên hơi rung lên, lùi về phía sau ba bước.
Lam Nguyệt thu hồi cảm xúc, đây vốn không là cảm xúc của nàng, có lẽ là chút chấp niệm còn xót lại của nguyên chủ đối với Phượng Lâm Thiên đi.
Con ngươi lần nữa trở nên lạnh nhạt, Lam Nguyệt hờ hững nhìn qua Phượng Lâm Thiên, người phụ thân này, nàng không còn gì để mong chờ.
"Tướng quân, hạ nhân không có quy củ, giữ lại có ít gì?"
Thanh âm nàng nhàn nhạt vang lên, hoàn toàn như đối với người xa lạ, cùng nàng không quan hệ.
Mọi người trong đại sảnh cũng giận mình sợ hãi, thái độ kia...
Phượng Lâm Thiên khí giận che lấp đi chút ái náy vừa rồi, hắn định giơ tay lên đánh Lam Nguyệt, bất quá nàng đã lùi về sau một bước, khiến Phượng Lâm Thiên đánh vào không khí, hơi lảo đảo.
"Ngươi..."
"Tướng quân không cần kích động, xin hỏi ta sai ở chỗ nào? Hạ nhân di nương đây quản giáo không nghiêm, bổn tiểu thư thay nàng dạy dỗ thì như thế nào? Tướng quân nhắc nhở ngươi một câu, nữ nhân mất có thể tìm, nhưng mặt mũi không thể mất a..."
Lam Nguyệt vuốt tóc mai, khoé miệng hơi cong lên.
Phượng Lâm Thiên cả người cứng lại, Lam Nguyệt cười lạnh, lão hồ li, quả nhiên đây là điểm yếu của ngươi.
"Lục Y, đi thôi"
Nàng thản nhiên bước qua Phượng Lâm Thiên, lúc đi ngang hắn, Lam Nguyệt dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói:
"Tướng quân, cái ngươi nợ mẫu tử ta, ngươi như thế nào trả đây a?"
Phượng Lâm Thiên nắm chặc tay, ánh mắt xẹt qua một tia hoảng loạn. Lam Nguyệt môi hơi cong, liếc nhìn người trong đại sảnh, thản nhiên rời đi.
Phượng Lâm Thiên hơi lảo đảo, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một bạch y thiếu nữ, giọng nói kia lại vang lên trong đầu hắn.
"Phượng Lâm Thiên, thứ ta nợ ngươi, ta dùng sáu năm để trả, nhưng thứ ngươi nợ mẫu tử ta, ngươi làm thế nào trả a! Hahaha..."
"Lão gia, người không sao chứ"
Phong Mị Nhi thấy vậy vội tiếng lên đỡ hắn, gương mặt có chút ủy khuất.
"Cút"
Bất quá Phượng Lâm Thiên cũng không có chút gì thương tiếc, hất Phong Mị Nhi ra khiến nàng ta ngã xuống sàn nhà, kêu lên một tiếng.
"Mẫu thân"
Phượng Lam Uyển hoảng hốt kêu, rồi vội vàng tiến lên đỡ lấy.
"Phế vật, vô dụng, suốt ngày khóc lóc, đấu đá lẫn nhau, còn ra thể thống gì nữa!"
Phượng Lâm Thiên tức giận mắng, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Phong Mị Nhi sững sờ, hắn chưa từng đối nàng như vậy bao giờ.
Phù Dung quận chúa, lại là nàng, ngươi đã chết lâu như vậy, tại sao vẫn còn phá hoại hạnh phúc của ta. Nếu vậy hãy để con của ngươi thay ngươi trả đi!!
Những cái này Lam Nguyệt cũng không biết đến. Sau khi trở về, nàng liền thay một thân y phục sạch sẽ, chìm vào tu luyện.
Chóc lát đã gần một tháng qua đi, một tháng này cũng không ai đến tìm nàng phiền toái.
Hôm nay là ngày nàng hẹn với Thạch Sơn đi dong binh đoàn. Xem ra nàng có đã có cơ hội lịch luyện một phen a.
- -----