Chương 50: Em biết rồi, anh trai

-

Cô khẽ thở dài, hộp sữa chua ăn xong đã được Giang Vọng đặt lên bàn trà. Thịnh Ý nhìn anh chăm chú hai giây, bất chợt lên tiếng: "Muốn hôn anh quá."

Dừng lại hai giây, cô lại đổi ý: "Hôn em một cái được không, anh Giang Giọng?"

Kể từ khi gọi anh bằng tên gọi đó ở bờ biển, dường như cô đã mở ra một công tắc nào đó, tiếng gọi mỗi lúc càng trôi chảy hơn.

Hơi thở nặng nề trong căn phòng được tiếng nói dịu dàng của cô xua tan ngay lập tức, cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Giang Vọng thuận theo động tác của cô, cúi đầu xuống một chút, môi hai người chạm nhau.

Miệng Thịnh Ý toàn là vị sữa chua, môi cũng vậy, lành lạnh mềm mềm. Tuy cô không biết hôn nhưng phim ảnh và tiểu thuyết cô đã xem không ít, hơn nữa còn có Giản Hi mỗi ngày ở bên cạnh chỉ bảo tận tình.

Cô khẽ đưa đầu lưỡi, cẩn thận liếʍ láp bờ môi anh. Cô thực sự không thạo chuyện này cho nên động tác vô cùng táo bạo. Giang Vọng vốn chỉ định lướt qua nhưng bị hành động ấy khiến cho lửa nóng trong người bùng lên.

Ánh mắt của anh tối sầm, không đợi Thịnh Ý tiếp tục thăm dò môi anh, anh đã chủ động tấn công khẽ tách mở hàm răng của cô.

Anh hôn cô mãnh liệt, Thịnh Ý vốn đang nằm ngửa, tư thế có chút vặn vẹo. Cô thậm chí còn không thể điều chỉnh nhịp thở, đầu óc dần trở nên choáng váng.

Giang Vọng sợ cô không thoải mái bèn ôm cả người cô dậy, tà áo sau lưng theo động tác của anh bị vén lên, ngón tay ấm áp lướt qua da cô, ngứa ngáy vô cùng.

Thịnh Ý chống hai tay ra sau, nghe Giang Vọng thấp giọng nỉ non: "Gọi thêm một tiếng nữa."

Hơi thở của anh phả vào gáy cô, Thịnh Ý chớp mắt, khuôn mặt ửng đỏ, cả người ngẩn ra lẩm bẩm: "...Lưu manh."

Giang Vọng nhìn cô, chỉ cần liếc mắt là biết ngay cô đang nghĩ gì, anh khẽ cười.

"Gọi anh trai." Anh nói.

Thịnh Ý sững sờ hai giây, nhận ra mình đã suy nghĩ lung tung, lại còn bị Giang Vọng bắt tại trận, mặt càng đỏ bừng hơn.

Dù đêm xuân se lạnh nhưng cả hai đều bị khơi dậy ngọn lửa, Thịnh Ý cảm nhận được mồ hôi lấm tấm trên trán, quần áo dính chặt vào da thịt, tỏa ra hơi nóng ẩm ướt.

Cô quay người lấy thêm một hộp sữa chua từ trên bàn bóc ra, từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng.

Cô ngồi không yên, ngọ nguậy trên người Giang Vọng.

Ăn được hai miếng, mới nhớ ra hỏi Giang Vọng có ăn hay không. Lời còn chưa nói ra, đột nhiên cô cảm thấy dưới thân có thứ gì đó cộm lên.

Người đàn ông bị cô cọ xát khẽ rên một tiếng, cô ngẩn ra hai giây. Dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, cả người cô lập tức đỏ bừng, vội vàng luống cuống bò dậy khỏi người anh.

Cô di chuyển sang đầu kia của sofa, trên người vẫn quấn một chiếc chăn, ánh mắt lơ lửng không biết nhìn về đâu.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng đọng, trong sự ngưng đọng ấy lại thoang thoảng một luồng khí vô cùng mập mờ. Thịnh Ý gượng gạo ăn sữa chua, chỉ muốn tìm một cái hố nào đó để chui xuống.

Người đàn ông dựa lưng vào sofa ngửa đầu ra sau, một cánh tay che khuất mắt mình, giọng nói nghe có vẻ uể oải lại mang theo vài phần trêu chọc không đứng đắn.

"Ngọn lửa do em khơi dậy, em không chịu trách nhiệm sao?"

Bùm một tiếng, cả người Thịnh Ý bỗng chốc đỏ bừng. Con người này, không biết trong người có phải bẩm sinh đã có một chút yếu tố nổi loạn kỳ quặc hay không, càng lúc như vậy, càng thích nói những lời kí©h thí©ɧ người khác.

Cô cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe bình tĩnh một chút, hỏi anh: "Anh... anh có muốn em giúp không?"

Người đàn ông khẽ cười khi nghe câu hỏi của cô. Cả người cô cứng đờ, liếc nhìn anh một giây rồi vội vàng quay đi, lại nhìn anh rồi lại quay đi lần nữa.

Giang Vọng hỏi: "Giúp thế nào?"

Thịnh Ý cố gắng bắt chước giọng điệu già dặn của Giản Hi khi chia sẻ chuyện của mình và Tạ Kiều, cắn môi nói: "Thì... thì... không thì, em dùng tay?"

Cô ho khan, "Chắc không khó lắm đâu nhỉ?"

Cô không hề hay biết mình đang đùa với lửa, lời vừa dứt, ngón tay của cô đã bị ai đó nắm lấy. Cô theo bản năng nhìn về phía Giang Vọng, tim đập thình thịch như có tiếng búa đập vào tường.

Cánh tay đang che mắt của Giang Vọng cuối cùng cũng hạ xuống, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô. Thịnh Ý lập tức né tránh ánh mắt của anh, chuyển tầm nhìn xuống yết hầu của anh.

Yết hầu của anh rất lớn, chỗ lồi ở giữa cổ trong tình cảnh này không hiểu sao lại có chút sắc tình.

Bàn tay Giang Vọng siết chặt lấy tay cô khiến cho Thịnh Ý hoảng hốt. Suy nghĩ hỗn loạn, cô theo bản năng rụt tay lại.

Nhưng không thể.

Cô nức nở, khẽ gọi anh: "Giang Vọng."

"Anh trai."

"Anh Giang Vọng ơi?."

"Em sai rồi."

Cô cầu xin rất nhanh, mỗi một tiếng lại mềm mại hơn, lại ngọt ngào hơn. Nhìn thấy ánh mắt Giang Vọng đột nhiên càng trở nên sâu hơn, hung dữ hơn, cô nhận ra mình đã dùng sai phương pháp lập tức im bặt.

Cô nói: "Em không..."

Giang Vọng hừ lạnh: "Vừa nãy không phải còn nói rất dễ sao?"

Thịnh Ý: "Em chỉ nói khoác thôi, em có mắt không tròng, không biết trời cao đất rộng, anh Vọng tha cho em nhé."

Cô trở nên căng thẳng, một đống lời lộn xộn tuôn ra ngoài. Giang Vọng bị bộ dạng này của cô chọc cười, muốn cười nhưng lại không muốn tha cho cô dễ dàng như vậy, chỉ đành cố kìm nén nụ cười.

Giọng Thịnh Ý nhỏ nhẹ, mềm mại van xin: "Lần sau tiếp tục được không?"

"Em, em sẽ học hỏi thêm..."

Cô dùng giọng điệu hèn mọn nhất để nói ra những lời táo bạo nhất.

Cô nhắm mắt không dám nhìn anh, nói xong mới phát hiện Giang Vọng đã buông tay. Cô vội vàng chạy về lại trùm chăn lên người, trừng mắt nhìn Giang Vọng.

Nước mắt trong mắt vẫn chưa tan hết, cả người nhìn rất đáng thương. Giang Vọng ngồi dậy, Thịnh Ý sợ anh hối hận vội vàng nói: "Anh... anh đi... đi tắm đi?"

Dừng lại hai giây, lại lấy lòng bổ sung: "Anh Giang Vọng."

Giang Vong hẳn đã điều chỉnh lại tâm trạng, anh đứng dậy, nghe vậy liếc nhìn Thịnh Ý.

Ánh mắt đó chứa đựng một thứ tình cảm quá mãnh liệt khiến Thịnh Ý run rẩy. Cô lập tức cầu xin tha thứ, vội vã chạy vào phòng ngủ và đóng cửa.

Hai phút sau, dưới ánh mắt dõi theo của người đàn ông, cô khẽ hé mở một khe cửa.

Hai người trò chuyện nãy giờ đều không bật hết đèn phòng khách, chỉ bật đèn cây cạnh ghế sofa. Lúc này Giang Vọng đứng ở vị trí đó, chỉ có thể chiếu đến một chút ánh sáng.

Anh khẽ ho một tiếng.

Thịnh Ý cắn môi dưới lại nhắm mắt, rồi liều mạng, lèm bèm nói: "Nhanh tắm đi nhé, anh trai."

Cô vô tình thả thính, cố ý nói câu này chỉ vì đột nhiên nhớ ra. Lúc hai người hôn nhau nãy giờ, Giang Vọng có vẻ đã yêu cầu như vậy.

Vừa dứt lời, lửa nóng vừa bị dập tắt lại bùng cháy dữ dội.

Tuy nhiên sau khi cô nói xong, cô nhanh chóng đóng cửa rồi dựa lưng vào cửa, hai tay áp lên mặt nhẹ nhàng thở ra.

Cô thậm chí còn không kịp bật đèn cũng không có tâm trạng để bật, bên ngoài cửa một lúc lâu không có bất kỳ tiếng động nào. Thịnh Ý còn tưởng Giang Vọng đi tắm đang định thả lỏng thì cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Vọng dừng lại trước cửa, giọng khàn khàn: "Thịnh Ý, mở cửa."

Thịnh Ý không dám mở cửa cho anh, cô thậm chí còn không dám phát ra tiếng động.

Giang Vọng lại nói: "Mở cửa, anh lấy thứ này, sẽ không làm gì em đâu."

Rõ ràng bọn họ đã là người yêu nhưng giữa họ lại diễn ra cuộc đối thoại như vậy. Thịnh Ý cảm thấy buồn cười, cô mím môi hỏi anh: "Thật sao?"

Giang Vọng thản nhiên khẽ ừ một tiếng.

Thịnh Ý mở cửa, ánh đèn bên ngoài rọi vào. Giang Vọng lười biếng đứng trước cửa, bóng hình của anh che phủ cả người cô.

Cô quay người định đi tìm công tắc, không ngờ tay đột nhiên bị anh siết chặt. Thịnh Ý ngước lên nhìn anh, ấp úng: "Anh nói sẽ không làm gì em mà..."

Giang Vọng nói: "Anh đối với bạn gái của mình, còn không thể làm gì sao?"

Anh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giọng nói uể oải và trầm thấp giống như đã quyết định sẽ trả thù cô vì tội trêu chọc anh.

Thịnh Ý nhẹ nhàng ừ một tiếng, giây tiếp theo Giang Vọng buông tay cô ra, sau đó thò tay vào túi cô móc ra một bao thuốc lá.

Lúc này Thịnh Ý mới nhớ ra, trên người cô còn đang mặc áo của Giang Vọng.

"Anh xuống hút thuốc, em tắm trước đi." Giọng điệu hoàn toàn ra lệnh, có lẽ do đã quen làm lãnh đạo trong đội, khí thế của anh toát ra khiến Thịnh Ý hoàn toàn không có sức phản kháng.

Cô gật đầu, giọng mềm mại đáp lời anh: "Dạ."

Giang Vọng lại nói: "Tắm xong nhớ khóa cửa cẩn thận, tối nay không được ra ngoài, nghe rõ chưa?"

Thịnh Ý vốn muốn hỏi anh tại sao nhưng khi nhìn vào mắt Giang Vọng, cô bĩu môi một cái rồi lại ngoan ngoãn trả lời: "Ừm."

Giang Vọng dường như cuối cùng cũng hài lòng, giọng điệu chậm lại giây lát, khẽ ừm? một tiếng, Thịnh Ý ngơ ngác nhìn anh.

Giang Vọng tiện tay nhét bao thuốc vào trong túi quần, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, nhắc nhở cô: "Còn nữa."

Còn nữa?

Thịnh Ý sững sờ hai giây, sau đó mới hiểu ra. Cô há miệng lúng túng một lúc, cuối cùng có chút ngượng ngùng nói:

"Em biết rồi, anh trai."