Chương 2: Những người anh em không cùng huyết thống
Sau khi dùng xong điểm tâm ở chỗ Thanh Nguyệt, Thanh Huyền trở về nhà chồng.
“Đông, đi đun nước tắm cho ta.”
“Vâng.”
Thanh Nguyệt có bốn nô tì, tên Xuân, Hạ, Thu, Đông. Xuân là người làm việc lâu nhất, tương tự Đông là người làm việc ít nhất. Trùng hợp, tuổi của bốn người cũng sắp xếp theo thứ tự như vậy.
Hạ xoa bóp vai cho Thanh Nguyệt, hỏi han: “Đại hội lần này, người nhất định phải cẩn thận. Rất nhiều người muốn hãm hại người.”
“Không cần lo thế. Lo nhiều quá thì sẽ già đi mau lắm đó, rồi lại chẳng lấy được chồng, ta sẽ cảm thấy tội lỗi lắm.”
“Nhưng….”
“Ta sẽ lo liệu được thôi.” Thanh Nguyệt cắt ngang lời nói của Hạ.
“Vâng, dù sao thì, nô tì rất lo lắng.”
Thanh Nguyệt vỗ vào tay Hạ: “Thôi, đừng lo nữa. Trước khi lo về đại hội thì ta lo về ngươi đấy.”
“Mà, Thu, Xuân, cứ đứng nhiều đau chân đấy, ngồi xuống một chút. Còn nhiều trà, bánh lắm, cứ thoải mái đi. Không ăn hết thì đem cho mọi người một chút.”
“Đa tạ tiểu thư.”
“Nhanh đi.”
Đêm xuống, mặt trăng sáng vằng vặc, Thanh Nguyệt nhìn ra cửa sổ, giọng nói lạnh băng: “Xuống đi.”
Một bạch y công tử từ trên mái nhà nhảy xuống.
Thanh Nguyệt lườm một cái: “Y Minh Triết, anh bị dở không thế? Ban đêm đi mặc áo trắng, anh muốn cả thiên hạ này biết à?”
“Đừng bực dọc thế. Tôi làm gì lại để người khác biết à.”
“Chẳng phải tôi biết đấy thôi.”
“Em có phải người đâu.” Minh Triết nhún vai.
Thanh Nguyệt bất lực nhìn hắn, cười nhạt: “Nói kể ra cũng chẳng sai.”
Bất thình lình, một người từ đâu xuất hiện. Anh ta một thân thanh y, dùng ánh mắt phong lưu nhìn hai người: “Chà chà, ban đêm cô nam quả nữ chung phòng, không biết là có chuyện gì nha?”
Sắc mặt Thanh Nguyệt trầm hẳn, nói với Minh Triết: “Anh có mang kiếm không? Rút ra chém chết đứa trước mặt luôn đi.”
“Không thành vấn đề.”
Nhắm thấy Minh Triết định làm thật, Lục Sâm mới tá hỏa: “Này, này, không nhá. Tôi mà chết mấy người cũng chẳng yên.”
Thanh Nguyệt lạnh lùng, người đầy sát khí nói: “Cùng lắm thì tôi bảo Minh Triết phanh thây chặt xác anh ra, ném ở chỗ nào đấy là được, thiếu gì cách.”
“Này, tôi chết là tôi về hiện hồn nhát mấy người đấy.” Giọng Lục Sâm run bần bật.
“Tôi sẽ làm anh hồn phách không còn, nghiền nát hồn phách anh ra.”
Lục Sâm toát mồ hôi lạnh.
“Thôi, đang đêm nói mấy chuyện kinh dị này sợ lắm, bỏ qua đi nha.”
Thanh Nguyệt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với hai người bên trong.
“Đứng từ nãy rồi không mỏi chân à mà không biết đường ngồi, tôi để sẵn ghế rồi đấy thôi.”
Lục Sâm nói: “Em không nói ai dám ngồi chứ.”
Thanh Nguyệt gọi Xuân, Hạ, Thu, Đông vào, rót trà và làm chút bánh cho họ.
Minh Triết hỏi: “Hai người kia đâu?”
“Ai biết. Chắc lại la cà chỗ nào rồi. Tôi ghét nhất mấy đứa xài giờ cao su, lần này biết tay tôi.”
Thanh Nguyệt lầm bẩm.
Lục Sâm nhìn ra cửa sổ, cười: “Chà, thiêng nhỉ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.”
Thanh Nguyệt mặt hằm hằm nhìn ra cửa sổ: “Hai người đi đâu mà đến muộn thế này, có biết mấy giờ rồi không? Chú Từ, chú già rồi mà còn thích giờ cao su, mắt kém rồi thì bảo Dương Lâm nhìn cho, sao lại đi muộn thế này chứ?”
Từ Lưu Dương cười xòa: “Lần đầu đến kinh thành, cái gì cũng mới cũng lạ, ta mới sà vào một quán, có xiu xíu à, mà thời gian trôi nhanh quá, thành ra muộn mất.”
“Được rồi, ngồi đi, Hạ, rót trà cho họ.”
“Vâng.”
Dương Lâm nhìn bốn thị nữ, hỏi: “Cô mua bọn họ ở đâu thế?”
“Hỏi làm gì? Tình mua mấy người hay gì?”
“Hỏi để biết thôi. Lúc nãy, chú Từ có hỏi về địa điểm bán người làm mướn hoặc thị nữ, tôi hỏi cho chú ấy.”
Lưu Dương vội xua tay: “Nào, nào, chẳng qua là tôi tò mò thôi, tại mấy người trong quán bàn tán xôn xao, tôi mới hỏi đấy chứ.”
“Sao bàn tán xôn xao?”
“Họ nói nếu người chiến thắng đại hội sẽ được tặng những người hầu đã được đào tạo từ những chợ đen.”
“Hấp dẫn nhỉ? Cả đống tiền.”
Dương Lâm nhếch mép.
Thanh Nguyệt nói bằng giọng nghiêm túc: “Kệ mấy cái đấy đi. Hôm nay tôi gọi mấy người đến là có việc quan trọng.”
Minh Triết hỏi lại: “Là liên quan đến Đại hội?”
“Chính xác.”
“Nhưng trước hết, bốn người kia nghe có được không?” Minh Triết dùng ánh mắt sắc lạnh hướng vào bọn họ.
“Yên tâm, họ chẳng nói ra ngoài đâu.”
“Em tin người từ bao giờ thế?”
“Ngoài bốn người các anh, tôi chưa từng tin ai cả. Họ chẳng nói với ai, tát nhiên là có điều để tôi tin vào.”
“Dọa dẫm gì à?” Lưu Dương hỏi đểu.
“Dọa gì chứ. Họ đều cha không còn anh đã mất, dọa gì? Thôi, được rồi, tôi vào vấn đề đây.”
“Đại hội này, theo một vài nguồn tin thân cận thì có người tham gia ám sát, và mục tiêu sẽ là Hoàng đế, Hoàng tử hoặc người đứng đầu cuộc thi.”
“Họ ám sát người đứng đầu cuộc thi tìm kiếm tình yêu đích thực làm gì?” Lưu Dương hỏi với vẻ châm biếm.
“Tôi không biết. Có vẻ như những người đó thường rất giỏi, họ muốn sử dụng vào mục đích gì đó, và không có vẻ gì là mục đích tốt cả.”
Lục Sâm lại hỏi: “Vậy cô gọi chúng tôi không phải là để thông báo đúng không?”
“Chính xác. Tôi cũng chẳng yêu cầu các anh bảo vệ ai cả, đó là việc của cận vệ Hoàng gia, chẳng qua là, tôi muốn các anh tìm ra kẻ đó là ai, mục đích của chúng là gì thôi. Tôi ghét người khác hớt tay trên lắm, họ có vẻ định đi tìm cái gì đó.”
Minh Triết hỏi: “Có biết số lượng không?”
“Không. Nhưng đừng lo, tôi không cần các anh đánh nhau, nếu có, tránh xa nơi tổ chức đại hội ra.”
“Đã biết.”