Mặc dù có thể cố giả bộ bình tĩnh an ủi Công Lương Phi Tuân, nhưng trong lòng lo lắng thế nào, chỉ mình Tiết Thừa Viễn y hiểu.
Không đơn giản chỉ là trong thuốc thiếu thành phần nào đó, mà đường tím mờ hiện trên da thịt kia sợ rằng… là độc. Người ra tay khí xem ra đã tính toán kỹ lưỡng, dù điều trị thế nào cũng không thể giải hết được độc. Một khi dùng thuốc trung hòa độc tố sẽ sinh ra một loại độc mới, cứ quẩn quanh như vậy người trúng độc sẽ không giữ được tính mạng.
Tiết Thừa Viễn nhận thức được rất rõ ràng sự việc đã khẩn cấp lắm rồi. Nếu như muốn phần xương gãy của Công Lương Phi Tuân hồi phục, trước tiên phải giải độc cho hắn trước đã.
Xem ra, y phải đến tìm người hạ độc – chính là Hoàng thúc của y.
Hạ quyết tâm lên núi Ngọc Đào, lại lo lắng cho thân thể lẫn tinh thần của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn chủ động tìm Tùy Hành Khiêm.
“Sao cơ? Ngươi muốn lên núi Ngọc Đào?” Tùy Hành Khiêm sửng sốt, không sao ngờ được Tiết Thừa Viễn lại nói như vậy.
“Đúng thế! Để chữa trị được bệnh của Phi Tuân, ta nhất định phải tìm được thuốc giải của loại độc kia.” Tiết Thừa Viễn giải thích.
“Nhưng mà, Thừa Viễn, ngươi định lên núi kiểu gì?” Tùy Hành Khiêm nghĩ trận chiến ở sườn núi phía nam tuy không đến mức quyết liệt nhưng vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên. Hai ngày trước, đã có mấy lính do thám chết không rõ nguyên nhân ở trong Thông Thiên cốc trên núi Ngọc Đào. Dọc chân núi có rất nhiều trạm gác. Đám quân Nguyên Tây chưa bị thu phục vô cùng xảo trá, lợi dụng địa thế phức tạp và khí hậu khắc nghiệt của núi Ngọc Đào mà dựng lên rất nhiều cạm bẫy.
“Ngươi đã nói với Phi Tuân chưa?” Tùy Hành Khiêm cũng ít nhiều nhận ra quan hệ không thể nói rõ thành lời giữa Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân trong thời gian này. Vì vậy hắn đoán Công Lương Phi Tuân tuyệt đối sẽ không đồng ý với quyết định này của Tiết Thừa Viễn. Ngày đó, Công Lương Phi Tuân bị đánh gãy chân ở chính trên núi Ngọc Đào này, hắn nhất định sẽ không trơ mắt để Tiết Thừa Viễn rơi vào nguy hiểm. Huống chi, đám người Nguyên Tây đã trở nên điên cuồng, nếu như bọn chúng bắt được Thế tử thời trước, nhất định sẽ lấy gϊếŧ Tiết Thừa Viễn để hả giận.
“Chưa.”
“Vậy thì ngươi không thể đi.” Tùy Hành Khiêm nghiêm giọng nói: “Nếu không, ta biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng và Phi Tuân?”
“Ta nhất định phải đi. Vết thương trên chân Phi Tuân không thể trì hoãn thêm được nữa.” Tiết Thừa Viễn bước lên một bước, quả quyết nói.
Thật cố chấp! Tùy Hành Khiêm vừa lo lắng lại tức giận! Tên này bình thường nhã nhặn, khiêm nhường, nhưng một khi quyết tâm lại không ai lay chuyển được!
“Nếu như nhất định phải đi, ta sẽ phái một đội tinh binh hộ tống ngươi.”
“Không cần, ta phải đi một mình.” Tiết Thừa Viễn xua tay.
Đến lúc này Tùy Hành Khiêm không nhịn được nữa mà phát hỏa, cả giận nói: “Ngươi biết sườn núi phía nam nguy hiểm đến thế nào không? Thừa Viễn, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Tiết Thừa Viễn kết bạn với Tùy Hành Khiêm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn nổi giận như thế, đủ để thấy gần đây áp lực hắn phải chịu nặng nề thế nào.
Tiết Thừa Viễn cười nhạt nói: “Sao ta lại không biết? Ta lớn lên ở nơi này mà.”
Đúng thế! Nơi này là cố hương của y, là nơi trong ký ức từ nhỏ đến lớn của y.
Còn nhớ lúc mười tuổi, y đột nhiên có hứng thú với y thuật, Phụ vương liền đưa y đến Linh Hư trên núi Ngọc Đào học tập. Chính nơi này, y bái Hoàng thúc làm sư phụ, cũng là nơi lần đầu tiên y tiếp xúc với tri thức y thuật vô hạn.
“Nơi này đã không còn giống trước kia nữa, Thừa Viễn.” Tùy Hành Khiêm hết lời khuyên nhủ.
“Đúng thế, đã không còn giống trước kia nữa rồi…” Tiết Thừa Viễn đẩy cửa sổ gỗ, hít một hơi thật sâu không khí lành lạnh buổi đêm.
Thời gian xoay vần, y cũng không còn là Bộc Dương Thừa Viễn trước kia nữa.
“Bộc Dương Lịch Uyên đã trút toàn bộ thù hận mất nước lên quân Thiên Vân, Phi Tuân chính là minh chứng rõ nhất. Hai quân giao chiến, ta chưa từng thấy thủ đoạn nào tàn độc như thế, ngươi lấy gì đảm bảo…?”
Tiết Thừa Viễn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ nói: “Không có gì đảm bảo ta có thể sống sót trở về.”
Tùy Hành Khiêm chỉ thẳng bóng lưng Tiết Thừa Viễn hét lên: “Vậy không phải là ngươi đi chịu chết sao?”
“Nhưng nếu không thử, người chết chính là Công Lương Phi Tuân.” Tiết Thừa Viễn trầm mặc một lúc, cuối cùng trả lời.
“Thừa Viễn!” Tùy Hành Khiêm bước đến gần y nói: “Chiến tranh ở nơi này liên miên không dứt, chúng ta đã phải trả một cái giá quá lớn. Tùy Hành Khiêm ta thật sự không thể mất đi một người bạn nào nữa.”
Bao nhiêu năm nay, oán hận năm đó đã khiến Tiết Thừa Viễn quyết tâm cắt đứt quan hệ với Hoàng thất Nguyên Tây, không liên quan với nhau nữa. Nếu không phải muốn chữa trị cho Công Lương Phi Tuân, sợ là cả đời này y cũng không muốn gặp lại Hoàng thúc của mình.
“Hành Khiêm, ngươi có biết năm xưa Phụ vương của ta chết thế nào không?” Tiết Thừa Viễn lãnh đạm hỏi, những ký ức hỗn loạn lần lượt tuôn trào trong đầu.
Chuyện này Tùy Hành Khiêm tuy có nghe nói, nhưng không tiện mở miệng bình luận trước mặt Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn thở dài nói: “Phụ vương của ta bị hạ độc mà chết.”
“Thừa Viễn, chuyện trước kia ngươi đừng suy nghĩ nhiều…” Tùy Hành Khiêm nhẹ giọng an ủi.
Ánh trăng trong chiếu lên mặt Tiết Thừa Viễn, khuôn mặt thanh tú sau nhiều năm phiêu bạt đã luyện thành dáng vẻ kiên nghị, khiêm nhường.
“Trên thế gian này, chỉ có… mình Hoàng thúc của ta mới có loại độc đó.” Tiết Thừa Viễn bật cười khan, tuy giọng nói nhẹ như nước chảy mây trôi nhưng lại khó giấu đau thương trong lòng.
“Chuyện này…” Tùy Hành Khiêm không sao ngờ được chân tướng lại là như thế.
“Quyền lực khiến con người ta đánh mất nhân tính, gà nhà đá nhau huynh đệ tương tàn. Đây là cảnh tượng không bao giờ hết trong Hoàng thất, không một ai có thể tránh thoát.” Tiết Thừa Viễn cười giễu, nói tiếp: “Ngày rời Phương Ninh, ta chưa từng nghĩ đời này sẽ gặp lại ông ta. Đến hôm nay, rốt cuộc ta đã có một lý do.”
Tiết Thừa Viễn xoay người, khóe mắt ẩm ướt. Tùy Hành Khiêm khó hiểu nhìn y, chờ lời giải thích.
“Ta không thể phụ sự kỳ vọng của Phi Tuân, càng không thể trơ mắt nhìn hắn mất mạng.”