Chương 44

Công Lương Phi Tuân rất không muốn Tiết Thừa Viễn nhìn thấy dáng vẻ vật chật của mình, nhưng nguyên nhân… dường như không còn giống với trước kia.

Nhưng mà hắn cũng bi ai ý thức được, mình không có lựa chọn.

Đến khi Tiết Thừa Viễn bế hắn về phòng ngủ, đặt lên giường, vết thương không nhiều hy vọng sẽ chữa khỏi được vẫn vô cùng đau nhức.

“Cũng may, vết thương không bị rách ra.” Tiết Thừa Viễn cẩn thận kiểm tra vết thương cho hắn, xoa bóp một hồi mới bôi thuốc ngoài da, chỉ sợ làm Công Lương Phi Tuân đau thêm.

Tuy chưa đến mức phải hét lên, nhưng cơn đau nhức kịch liệt này cũng đủ khiến cho Công Lương Phi Tuân phải cắn răng chịu đựng.

“Ngươi đã đi đâu?” Đến khi cơn đau nhức chậm rãi qua đi, Công Lương Phi Tuân chợt hỏi.

“Chuyện đó liên quan gì tới ngươi?” Tiết Thừa Viễn thu dọn hòm thuốc, đầu cũng không ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Tiết Thừa Viễn càng bày ra cái vẻ này, Công Lương Phi Tuân lại càng muốn biết rốt cuộc y đã đi đâu.

“Từ trên xuống dưới trong doanh trại này, bất luận kẻ nào hay việc gì chẳng liên quan tới ta!” Khí thế Công Lương Phi Tuân không thay đổi, cười lạnh nói.

“Công Lương tướng quân, ngài bớt lo nghĩ một chút thì chân ngài sẽ càng hồi phục nhanh hơn đấy.” Tiết Thừa Viễn cười châm chọc.

Công Lương Phi Tuân siết chặt nắm tay. Tiết Thừa Viễn, hiện tại không thể không dựa vào ngươi để trị bệnh cho ta, chúng ta còn nhiều thời gian!

“Hử?”

Trong lúc Công Lương Phi Tuân đang căm tức vì bị châm chọc, lạnh mặt không nói câu nào nữa, Tiết Thừa Viễn đột nhiên đưa một cái hộp tới trước mặt hắn. Bên trong hộp là mấy quả màu hồng cam rất lạ, mềm mềm trông rất đẹp mắt.

“Cái gì đây?” Đã từng một lần bị hạ độc, đến giờ Công Lương Phi Tuân vẫn luôn rất cảnh giác với Tiết Thừa Viễn. Lúc này hắn đi lại bất tiện, nếu như Tiết Thừa Viễn lại dùng chiêu ngày trước, thì ngay cả đánh lại hắn cũng không đánh được.

“Quả tháp trúc(?), có tác dụng bổ máu, rất tốt cho thân thể của ngươi.” Vẻ mặt lúc này của Tiết Thừa Viễn đầy chân thành, nụ cười mỉm thanh nhã càng khiến người ta có cảm giác thân thiết, tin tưởng.

Lẽ nào hôm nay y ra ngoài là để tìm thứ quả này? Là vì hắn?

Đột nhiên có một dòng nước ấm chậm rãi dâng lên trong lòng, Công Lương Phi Tuân rất muốn biết đáp án. “Hôm nay ngươi…?”

“Ừ, ta đi chợ tìm mua quả này, nhưng mãi mà không tìm thấy chỗ nào bán, cho nên mới về trễ.” Không chờ hắn hỏi hết câu, Tiết Thừa Viễn đã lập tức trả lời.

Trong doanh trại này chỉ có mình hắn là bệnh nhân, xem ra đúng là Tiết Thừa Viễn chỉ vì Công Lương Phi Tuân hắn.

“Sao vậy? Không muốn nếm thử sao? Hay là… sợ có độc?” Thấy Công Lương Phi Tuân có vẻ chần chờ, Tiết Thừa Viễn khẽ cười hỏi.

“Nực cười! Chết ta còn không sợ, lại sợ ngươi hạ độc ta sao?” Công Lương Phi Tuân nói xong liền cầm lên hai quả, bỏ vào trong miệng. Chua chua, chát chát, đây rốt cuộc là vị gì vậy?

“Quả này phải ăn hết mười quả mới có tác dụng.” Tiết Thừa Viễn không nhanh không chậm nói.

Được rồi, ai bảo ngươi là đại phu, chỉ cần chân ta có thể đi lại được, chuyện gì ta cũng có thể nhịn.

Năm quả, bảy quả, mười quả…

Ngay khi Công Lương Phi Tuân vừa ăn hết trái cây trong hộp Tiết Thừa Viễn đưa cho, liền cảm thấy bất thường.

Cả người mềm nhũn, mắt hoa đầu váng.

Mơ hồ nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiết Thừa Viễn trước giường, hai mắt Công Lương Phi Tuân trợn ngược đầy phẫn nộ.

Lẽ nào hắn lại bị lừa nữa?

Ngay lúc Công Lương Phi Tuân mở miệng định mắng, trước mặt liền tối sầm lại, ngã xuống.

Những chuyện xảy ra sau đó dường như không ảnh hưởng gì đến Công Lương Phi Tuân.

Trong cơn mê, dường như một đôi lần hắn lấy lại được ý thức, nhưng cảm giác rất mơ hồ, khiến hắn không sao nắm bắt được. Mà đến khi Công Lương Phi Tuân mở mắt lần nữa đã sang sáng sớm hôm sau rồi.

Ngay giây phút khôi phục thần chí, Công Lương Phi Tuân chỉ có một ham muốn mãnh liệt, đó chính là mặc kệ cảm giác của mình với kẻ kia đã thay đổi thế nào, lúc này hắn nhất định phải trừng phạt kẻ đó trước đã!

Đáng chết! Lợi dụng lúc hắn đang trọng thương mà ức hϊếp hắn sao?

“Tướng quân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi.”

Người hầu bên giường thấy Công Lương Phi Tuân tỉnh lại, vô cùng mừng rỡ.

“Tiết Thừa Viễn đâu?”

“Tiết đại nhân ở đây canh chừng Tướng quân một đêm, vừa mới trở về phòng ngài ấy rồi ạ.”

Nói thế là sao? Chẳng lẽ…?

Công Lương Phi Tuân khẽ cử động chân, thấy vị trí gãy đã cứng chắc hơn rất nhiều.

“Tiết đại nhân mới nối xương lại cho Tướng quân lần nữa. Tướng quân, Tiết đại nhân nói chỉ cần ngài tĩnh dưỡng tốt, mười ngày sau là có thể xuống đất được rồi.”

“Thật sao?”

Cơn tức giận chưa tìm được chỗ trút lúc mới tỉnh dậy, sau khi nghe thấy những lời vừa rồi, liền chuyển thành vui mừng và cảm động.

“Vâng. Tiết đại nhân đã khám và điều trị cho Tướng quân rất cẩn thận, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu ạ.”

Nụ cười sáng lạn trên mặt người hầu khiến Công Lương Phi Tuân rất khó không tin tưởng những lời hắn vừa nói là sự thật.

Công Lương Phi Tuân dựa người ra gối, thở phào nhẹ nhõm.

Đã nhẫn nại và chờ đợi lâu như thế, đã chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, chỉ cần tương lai có thể thấy ánh sáng, tất cả đều rất đáng giá.

Hắn rất muốn được đứng lên, rất muốn có lại được phong thái kiêu hùng lẫm liệt ngày trước, hiên ngang đứng giữa trời đất, gánh lấy trách nhiệm, như vậy mới là một nam tử hán chân chính.

Hắn thật sự còn có thể như thế sao…?

Cuộc sống có đôi khi thật sự tréo ngoe đến nực cười. Hết lần này đến lần khác giao phó sinh mạng cho y lại là mỗi một lần bị y đùa giỡn.

Hắn nên cảm kích y? Thù ghét y? Hay nên nghe theo cảm nhận của trái tim mình?… Nhưng cảm nhận đó rốt cuộc là gì?

Là quan tâm? Là không muốn rời xa?

Lẽ nào… đó chính là… thích?

Trước đây, Công Lương Phi Tuân từng thề với trời, nếu có một ngày, trong lúc cuộc đời hắn rơi xuống vực sâu đen tối nhất, có một người mang đến cho hắn sự ấm áp cùng ánh sáng hy vọng, hắn nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi đối phương, nắm tay cả đời.

Có điều, ông trời thật biết trêu ngươi. Người đó lại là… Tiết Thừa Viễn sao? Trời cao không có mắt thật sao!