Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Phúc Toàn ở lại
“xào xạc”quán mấy ngày, Tiết Thừa Viễn mỗi ngày đều đúng hạn tới chẩn bệnh cho Tùng Minh Liêm.
Nhưng Công Lương Phi Tuân lại không lộ diện, Tiết Thừa Viễn có chút khó hiểu, lấy tính tình của Công Lương Phi Tuân như thế nào lại lãng phí cơ hội khi dễ mình.
Sau mới từ hạ nhân biết được, hóa ra biên cảnh Kiền Huy và Nguyên Tây xảy ra chuyện, sau buổi đối thoại khuya hôm ấy Công Lương Phi Tuân đã dẫn theo binh mã đi.
Thiên hạ thái bình chỉ là tự mình lừa mình dối người thôi, bên trong các nước vẫn mâu thuẫn lẫn nhau, cả Cổ Duy trong tương lai cũng là khó tránh khỏi một hồi ác chiến.
Nghĩ đến đây, không biết sao trong lòng Tiết Thừa Viễn có chút trầm trầm.
Trải qua điều trị tỉ mỉ của Tiết Thừa Viễn, mười ngày sau Tùng Minh Liêm đã có thể ngồi dậy. Tùng Minh Thành mừng rỡ đối Tiết Thừa Viễn càng thêm tôn sùng.
“Nguyên đại phu, ngày đó Công Lương đại nhân có điều mạo phạm, nhưng…”.
Hôm nay ngồi bên nhìn Tùng Minh Liêm đem dược uống xong, Tùng Minh Thành liền mở miệng.
“Nhưng…?”
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, biểu tình đạm mạc.
“Nhưng Công Lương đại nhân tâm địa rất tốt, chính là tính tình…” Tùng Minh Thành có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trong mắt hắn, Công Lương Phi Tuân chính là như con ngựa hoang thoát cương, tính nết thực sự không ai có thể thu phục. Chẳng những chuyên quyền độc đoán, hơn nữa còn cao ngạo.
“Mấy ngày này Phúc Toàn vẫn tốt?”.
Tiết Thừa Viễn hỏi, hiện tại y quan tâm chính là an nguy của Phúc Toàn.
“Hảo, mặc dù Công Lương đại nhân nhốt hắn tại hậu viện, nhưng mỗi ngày tại hạ đều đích thân đi thăm”.
Nghe đến đó, Tùng Minh Liêm khan khan mở miệng: “Nguyên đại phu…”
Tuy là có thể nói, nhưng hiển nhiên Tung Minh Liêm nội thương chưa khỏi, hàm hàm hồ hồ cố hết sức mà nói.
“Đa tạ… ân cứu mạng của ngài”. Tùng Minh Liêm tựa trên giường, nhìn Tiết Thừa Viễn, trong mắt lộ vẻ cảm kích.
Tùng Minh Liêm thân thể luôn tráng kiện, chưa bao giờ chịu qua thương thế nghiêm trọng như thế, ngày đó chịu một kiếm của Thường Khánh Võ, mấy ngày đứng giữa ranh giới sinh tử, nhất thời hiểu ra không ít chuyện.
Nhân sinh ngắn ngủi vô thường, hành động theo cảm tính là nhận lấy hậu quả.
“Hảo hảo nghỉ ngơi, vài ngày nữa ngươi có thể xuống giường”. Tiết Thừa Viễn cũng có chút vui mừng, cười cười trấn an hắn.
“Nguyên đại phu không cần lo lắng cho an nguy của Phúc Toàn, tại hạ…” Tùng Minh Liêm gian nan đứt quãng nói: “Tại hạ sẽ bảo vệ hắn bình an”.
Tiết Thừa Viễn nghe nói như vậy cũng có chút an tâm. Phúc Toàn còn nhỏ, thật sự không đành lòng nhìn hắn vì chính mình mà chịu tra tấn.
Tùng Minh Thành cũng đồng ý gật đầu nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay huynh đệ chúng ta báo cáo lên đại nhân thả Phúc Toàn đi, ngày cứ yên tâm”.
“Ân”. Tiết Thừa Viễn nhìn huynh đệ Tùng Minh Liêm nói: “Nguyên mỗ mới đến Huyền Nhân, còn chưa quen biết bằng hữu, nếu các ngươi không chê, kia từ nay về sau…”.
“Nguyên đại phu không cần khách khí, từ nay về sau huynh đệ thề sống chết hồi báo ân cứu mạng của đại phu”. Tùng Minh Thành nói năng kiên định rõ ràng, không hàm hồ.
“Đa tạ” Tiết Thừa Viễn đoan chính đáp lễ.
Quả nhiên, chính ngọ hai ngày sau, Phúc Toàn bình an xuất hiện trước cửa nhà.
“Thế tử…!”
Thấy lại được thân ảnh quen thuộc kia, Phúc Toàn như trút bỏ được gánh nặng, nhanh chân chạy vội qua.
“Đến ta để ta xem xem” Tiết Thừa Viễn túm hắn đánh giá từ trên xuống dưới, muốn nhign xem Phúc Toàn có bị thương hay không.
Từ năm đó trốn đi tới nay, hai người chưa bao giờ tách nhau lâu đến vậy, nhìn Phúc Toàn có thể hồi phủ, viên gạch trong tâm Tiết Thừa Viễn rốt cục rơi xuống.
“Thế tử, ta hết thảy đều hảo, bọn họ không có làm khó ta”.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Tiết Thừa Viễn kéo Phúc Toàn đi đến trong phòng, cười cười nói: “Ta bảo Đằng nhi bọ họ làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn”.
“Ân” Phúc Toàn hung hăng gật đầu, trên mặt ánh lên vui vẻ đã nhiều ngày không có.
Tiết Thừa Viễn còn muốn hỏi Phúc Toàn mấy ngày nay đến tột cùng là như thế nào được thả về. Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Là ai? Mấy ngày nay Tiết Thừa Viễn bận rộn chữa trị cho Tùng Minh Liêm, đóng cửa y quán nhiều ngày.
“Đi xem” Tiết Thừa Viễn quay đầu phân phó Đằng nhi bên cạnh.
“Dạ”
Phúc Toàn vừa mới hồi phủ còn chưa kịp thở, trong lòng nghĩ đến tột cùng phát sinh chuyện gì.
“Công tử, là lão gia phái người đưa đến”.
Một lát sau Đăng nhi trở về đưa cho Tiết Thừa Viễn một lá thư.
Hứa Trung Lĩnh? Hắn có chuyện gì?
Tiết Thừa Viễn mở thư đọc.
Nguyên lai Hứa Trung Lĩnh biết được ngày đó y bị Túc Đồ mang đi, hôm nay mới y đến hội quán Nguyên Tây ôn chuyện.
“Thế tử, ngài muốn đi sao?”
Ngày đó bị Túc Đồ chặn đường ở bờ sông, đến bây giờ Phúc Toàn vẫn còn sợ hãi.
“Đi, đương nhiên đi”. Tiết Thừa Viễn đem thư khép lại, thở dài nói: “Chính Công đối với chúng ta không tệ, hẹn đến như thế, có thể nào không đi?”.