Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Hai ngày sau là lúc giấy viết kia được đưa về trình lên Công Lương Phi Tuân, Đường Việt cùng những người kia chờ một trận bão tức giận của Công Lương Phi Tuân.
“Hảo! Nhất không làm, nhị không ngớt…” (ta nghĩ chắc là 1 không làm, 2 không chịu…). Công Lương Phi Tuân uy nghiên ngồi giữa chính đường, hung hăng nện một quyền lên án đài, cắn răng nói: “Tam không làm, kết thù kết oán”.
“Thỉnh đại nhân bớt giận”. Đường Việt cùng những binh sĩ toàn thân lạnh run quỳ trong phòng.
Công Lương Phi Tuân quay đầu trừng mắt với Đường Việt, ánh mắt lạnh băng âm trầm, hạ giọng nói: “Có dẫn người truy tìm?”.
“Có…có, hồi đại nhân, sau khi thuộc hạ tỉnh lại liền lập tức dẫn người chia làm hai hướng truy tìm”.
“Đi về hướng nào?”
Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt nói.
“Một đường hướng tây, một đường hướng nam”. Đường Việt cúi đầu nhanh chóng bẩm nói: “Nếu những người này do Nguyên Tây phái đến, một khi thoát thân sẽ chạy về cố thổ, về phần đi về Tuyên Lan châu xuôi dòng Duyên Lạc Si mà đi cũng là phương pháp người Nguyên Tây thường dùng”.
Công Lương Phi Tuân đè nén lửa giận trong lòng, lại nhẫn nại hỏi: “Có thể có thu hoạch?”.
“Này…” thanh âm Đường Việt phát ra yếu ớt.
“Một đám phế vật”. Công Lương Phi Tuân phất ngoại bào đứng lên, hung hăng quát lớn: “Trong núi cực lạnh, lại nhiều sương mù, ánh mặt trời mới lên là lúc chỉ có thể biết mỗi hướng đông mà đi, nếu không, lạc bên trong rừng là tự tìm tử lộ. Yến Kính sơn đến Tuyên Lan châu chỉ cách vài trăm dặm, bọn chúng không xe không ngựa lại có thương tích, như vậy thì làm sao trong hai ngày có thể đến bờ sông? Nhưng nếu vượt qua Yến Kính sơn, liền đến phía Bắc của quận Hạ Lăng, ở nơi đó nghỉ ngơi hồi phục, bàn bạc kĩ hơn mới là chính sách”.
Đường Việt vẻ mặt đau khổ quỳ trên mặ đất, không dám ngẩng đầu, thân thể cao lớn hiện đang phát run.
“Binh bất yếm trá, hắn nếu mang hai người này đi, cần gì phải quay về Nguyên Tây để chui đầu vào lưới?” Công Lương Phi Tuân thông thả vài bước, chọn mi nói: “Ngược lại, lúc này đi Huyền Nhân thực ra là lựa chọn không sai”.
“Đại nhân, theo ý ngài nói, có cần phái người đi Huyền Nhân truy bắt bốn người này?”. Lúc này người mặc trường bào nâu sắ bên cạnh Công Lương Phi Tuân, thân hình gầy yếu, dung mạo thiếu niên đề nghị nói.
Người này tên là Tùng Minh Thành, xuất thân vi hàn, đọc nhiều binh thư, mưu lược cao sâu, liền được phái vào trong Túc Đồ đội, đi theo Công Lương Phi tuân đã hai năm. Còn có một bào đệ khác tên là Tùng Minh Liêm, cũng nhậm chức trong Túc Đồ đội, võ công xuất chúng, vì thế được phái đi canh quản lí phòng ngự trong thành Huyền Nhân.
Công Lương Phi Tuân dang tay chặn lại nói: “Lần này tổng cộng đã lùng bắt được hơn 30 gian tế Nguyên Tây, không khỏi còn có người đang lẩn trốn, việc này khiến mấy người này sớm như chó nhà có tang, khó có thể gây sóng gió. Đánh rắn cao bảy tấc, nghĩ đến Bộc Dương Thừa Hữu cũng nên thu liễm một chút. Chuyện lần này không cần ở trong kinh thành hưng sư động chúng, miễn cho Vương gia trách cứ”.
“Vâng, đại nhân”. Tùng Minh Thành đối với Công Lương Phi Tuân là nói gì nghe nấy, cung kính nói.
“Nhưng là, mấy người này… không phạt không được” Công Lương Phi Tuân nhìn qua tùy tùng trầm giọng nói.
“Đại nhân!!” Đường Việt cùng binh lính phía sau hoảng sợ không thôi, vội vàng cầu tha thứ nói.
Công Lương Phi Tuân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn mấy người đang quỳ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói: “Chỉ là áp giải vài người trở lại kinh thành, cũng có thể giữa đường nháo ra sự việc hoang đường này, thật là bôi nhọ oai danh Túc Đồ. Ngày khác truyền ra ngoài, còn không thành trò cười cho người khác?”.
“Đại nhân, là thuộc hạ nhất thời sơ sót, thật sự biết sai rồi…”.
“Lần này cũng may người nọ còn có lòng trắc ẩn, chưa lấy mạng của ngươi, tiếp theo có thể chờ may mắn?” Công Lương Phi Tuân nhẹ nhàng phất tay, lạnh giọng đối vời tùy tùng bên cạnh phân phó nói: “Kéo tới bãi bắn cung đi”.
Săc mặt Đường Việt nhất thời biến thành màu xám, trên trán mồ hôi lạnh kgông ngừng rơi, hô: “Đại nhân! Thỉnh ngài đổi phương thức trách phạt!”.
“Đường Việt, ngươi còn không hiểu ta?!” Công Lương Phi Tuân không chút lưu tình từ chối nói, nâng bước hướng bãi bắn cung ở sườn đông đi đến.
Đem từng người trói vào bia bắn khi người khác tập bắn cung thường dùng là phương thức trách phạt nghiêm khắc nhất trong Túc Đồ đội, bình thường người khác nghe nói cũng khϊếp đảm không thôi.
Trong gió lạnh, đoàn người đi tới bãi bắn trống trải. Nhìn sắc mặt Công Lương Phi Tuân băng lãnh cương quyết, không một người dám tiến đến cầu tình vì huynh đệ.
Vài tên thị vệ nhanh chóng đem Đường Việt trói chặt phía trên bia bắn ở xa, chạy về phục mệnh nói: “Đại nhân, hết thảy đã sắp xếp xong”.
Công Lương Phi Tuân sờ cằm, tùy tay chỉ một tên tùy tùng bên cạnh nói: “Ngươi, đi lấy cung bắn đi”.
Tùy tùng kia vẻ mặt khó xử, tim đập kịch liệt sợ hãi không thôi, theo lí ngày thường đều là huynh đệ thân thiết, mặc dù chỉ là khiển trách nhưng cũng khó xác định trong quá trình bắn cung không có sai lầm, đó là cung thủ gϊếŧ người chuyện thật, giờ phút này đâm lao phải theo lao.
Công Lương Phi Tuân thấy thuộc hạ không muốn chấp hành, kìm nén lửa giận hừng hực quay đầu nhìn Tùng Minh Thành đứng bên phải, lại nói: “Đổi ngươi đi”.
Tài bắn cung của Tùng Minh Thành rất tốt, cũng không muốn lại làm Công Lương Phi Tuân them giận, đi vài bước tới giữa bãi bắn giương cung. Cho dù tài bắn cung có cao đến đâu, cũng khó có thể không lo lắng, thân cung chậm chạp chưa phát tiễn.
Công Lương Phi tuân thấy thế không chờ thêm, đi qua lấy cung tiễn trong tay Tùng Minh Thành, giương cung nhắm, chỉ nghe “sưu…sưu” hai tiếng, hai mũi tên mạnh mẽ bay ra liền vững vàng dừng lại phía trên bia bắn, tả hữu hai bên đầu Đường Việt, chỉ cách một ly.
Đường Việt lúc này đã là hai chân mềm nhũn, mặt không chút máu, toàn thân không ngừng run rẩy.
Trên bãi bắn yên tĩnh như tro tàn.
Công Lương Phi Tuân xoay người đối với đám thuộc hạ phía sau trầm giọng giáo huấn: “Nhớ kĩ, trên chiến trường, nếu có nhát gan cùng sơ suất như vậy, đó là chết không chỗ chôn”.