Một cước đá nam nhân đè nặng phía trên té xuống giường, Tư Không Vịnh Dạ dùng cả tay lẫn chân lui nhanh về phía bên kia giường, kinh hồn chưa định trừng mắt nhìn nam nhân nằm trên mặt đất.
Nhẹ nhàng vỗ ngực, Tư Không Vịnh Dạ cố gắng làm cho trái tim đập quá mức dồn dập của mình trở lại bình thường.
Bản thân hiện tại đúng là dễ bị dọa, một chút việc nhỏ như vậy mà cũng sợ hãi đến thế.
Nội tâm Tư Không Vịnh Dạ phỉ nhổ chính mình, không chú ý đến thân thể nam nhân kia vẫn còn sống lại bắt đầu cử động.
“Nhìn không đoán ra ngươi cũng có tí năng lực a.”
Thanh âm đột nhiên truyền tới đánh vỡ sự im lặng trong phòng, Tư Không Vịnh Dạ bị dọa thiếu chút nữa đứng tim, lúc này mới phát hiện kẻ bị y đâm hiện giờ còn chưa chết.
Nam nhân đứng dậy, rút chủy thủ ở phía sau ra, máu tươi lại phun ra, hắn nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trước ngực, máu ngừng chảy.
Nam nhân cầm chủy thủ trong tay phóng qua một bên.
Chủy thủ sắc bén không hề bị ngăn trở cắm phập vào bức tường, toàn bộ thân dao đều ở sâu bên trong tường, chỉ có chuôi dao vướng lại bên ngoài.
Cả quá trình chỉ có mấy giây chớp mắt, mặt tường ngoại trừ chổ bị chủy thủ cắm vào, còn lại không hư hao tí nào.
Nội lực người này thâm hậu, có thể cảm nhận được.
Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt hoảng sợ theo dõi một loạt động tác của hắn, trong mắt hoảng loạn sâu sắc.
Nam nhân này là người sống sao?
Sao bị đâm trúng tim mà lại có thể không có việc gì hết?
Tựa hồ chú ý tới thắc mắc của Tư Không Vịnh Dạ, nam nhân mỉm cười với y nói: “Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng được không? Một người bị đâm trúng tim mà lại không chết?
Nam nhân tươi cười thực nhu hòa, nhưng lại làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy toàn thân lạnh tới cực điểm, thân thể không có cách nào nhúc nhích.
Bị hạ độc…………
Tư Không Vịnh Dạ muốn lui ra phía sau, nhưng thân thể hoàn toàn không nghe y sai bảo, thậm chí ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân đáng sợ kia chậm rãi dựa vào người y.
“Ta trời sinh khác với người thường, trái tim là ở bên phải, ngươi thử vài lần nữa cũng vô dụng thôi.”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời ngẩn ra.
Ánh mắt tham lam của nam nhân quét trên nửa người trần trụi của Tư Không Vịnh Dạ, ánh mắt thâm trầm mà âm lộ làm cho y nhớ tới một con trăn lớn kiếp trước y đã đυ.ng phải ở rừng Amazon.
Ánh mắt giống nhau, niêm nị mà tham lam………
Con trăn lớn kia đã muốn nuốt chửng y, nam nhân trước mắt này cũng là muốn nuốt trọn y.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút hoảng sợ nuốt nước miếng.
Nam nhân xé đi lớp da bên ngoài, lộ ra bộ mặt vốn có của hắn.
Mày kiếm mắt lãng, mũi cao môi đỏ, hơn nữa trên mặt lại cười như có như không, tuy rằng so ra vẫn kém Tư Không Viêm Lưu và Thượng Quan Lưu Hiên, nhưng cũng có thể nói là phong độ hiếm có.
Quả thực tuấn mỹ……
Rất có tư cách của thải hoa tặc.
Nam nhân bắt lấy lọn tóc dài của Tư Không Vịnh Dạ, ép buộc y nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng hai mắt Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng u ám, nhưng vẫn không mất đi tiêu điểm.
“Có thể không bị Nhϊếp Hồn Đại Pháp của ta mê hoặc ư?” Biểu tình trên mặt nam nhân dần dần trở nên kinh ngạc: “Vừa rồi rõ ràng là thành công mà, sao đột nhiên lại mất đi hiệu lực?”
“Người rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây?”
Nam nhân hung hăng nắm tóc y, ánh mắt trở nên hung ác dị thường, làm cho y cảm thấy như sắp bị xé thành mảnh nhỏ.
“Dựa vào chút tài mọn này của ngươi mà muốn mê hoặc được ta?” Tư Không Vịnh Dạ cười lạnh nói, ánh mắt nhìn nam nhân tràn ngập khinh thường: “Còn có cái gì gọi là Nhϊếp Hồn Đại Pháp, đừng để cười chết người.”
Thân thể y không thể nhúc nhích, nhưng còn có thể nói chuyện, nam nhân này dùng dược coi như cũng không tệ, không đơn giản chỉ làm cho toàn thân y đều mất cảm giác.
“Nhϊếp Hồn Đại Pháp” trong miệng nam nhân thoạt nghe thực mơ hồ, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại hiểu rõ, bất quá đó chính là cái mà hiện đại thường gọi là phương pháp thôi miên.
Chính là phương pháp dùng để mê hoặc tâm trí người khác, bên trong tên còn có thêm hai chữ “Nhϊếp Hồn”, thật là tự cho là đúng.
Tư Không Vịnh Dạ không khỏi cười lạnh.
Kiếp trước khi y được huấn luyện thành lính đánh thuê, phá giải thôi miên chính là một chương trình học trọng yếu được huấn luyện. Đây là để phòng ngừa khi bị địch nhân bắt đi, bị địch nhân dùng phương pháp thôi miên moi thông tin quân sự.
So với lúc ấy y từng bị thôi miên, việc của nam nhân làm coi như là trò xiếc. Cho dùng cường độ thôi miên cao hơn nữa, y vẫn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh như cũ.
“Ngươi! Cư nhiên dám xem thường Nhϊếp Hồn Đại Pháp của ta?”
Nam nhân hung hăng đẩy y ngã xuống giường, ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y: “Ta sẽ cho ngươi hối hận.”
Gương mặt Tư Không Vịnh Dạ bị tóc dài rối tung bao phủ, biểu tình trên mặt hơi mơ, hồ, nhưng ánh mắt sắc bén dưới lớp tóc rối có vẻ vô cùng thanh minh.
Thân thể nam nhân chấn động.
Một tiểu hài tử, sao có thể có ánh mắt sắc bén như vậy?
Sau nháy mắt sợ sệt, nam nhân khôi phục nụ cười tà mị như trước.
Không biết tiểu gia hỏa này khi bị chà đạp, có thể có ánh mắt mê người như vậy không mà?
Đẩy mớ tóc che trên gương mặt y, nam nhân nhẹ nhàng nâng cằm y lên, ngữ khí thập phần ngả ngớn: “Ngươi thật sự là làm cho ta càng ngày càng kinh ngạc mà, một tiểu hài tử lại có thể sức mạnh tinh thần cường đại như thế, thậm chí Nhϊếp Hồn Đại Pháp của ta đối với ngươi cũng không có tác dụng.”
Tư Không Vịnh Dạ quật cường dời tầm mắt, trong ánh nhìn có sự chán ghét không thèm che giấu.
“Nhưng mà, ngươi có lợi hại hơn cũng không thoát khỏi mê dược của ta!” Đồng tử nam nhân co mạnh lại, vẻ mặt nháy mắt hung ác hơn.
“Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể quên Giang Tất Liễu ta đây!” Trong mắt nam nhân là ánh sáng du͙© vọиɠ dày đặc, dùng sức lôi đai lưng của Tư Không Vịnh Dạ, đưa tay nắm quần y kéo xuống……
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xuyên thật mạnh qua những đóa hoa, mủi chân Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng chạm đất, vững vàng đứng phía trên hình thai, mái tóc đen như thác nước phiên tán sau lưng hắn, phảng phất như suối chảy.
Nữ tử vốn đang toàn tâm toàn ý ngắm Thượng Quan Lưu Hiên nháy mắt sáng ngời.
Nam nhân này đẹp quá……………
Vừa rồi nàng xuất hiện dùng nội lực điều khiển vô số đóa hoa, làm nơi này hỗn loạn, muốn thừa cơ cứu Thượng Quan Lưu Hiên, vẫn không chú ý Hoàng đế ngồi xem trên hình đài là một nam nhân tuấn mỹ như thế, nhất thời có chút xuân tâm nhộn nhạo.
“Thượng Quan Lưu Hiên, ngươi thật có diễm phúc a.” Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cười lạnh nói: “Trẫm thưởng cho ngươi một Mã Nhược Phàm còn chưa đủ, ngươi còn có thể thông đồng với một nữ nhân như vậy.”
Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt hắc tuyến: “Ta không có, tâm ý của ta chỉ có A Phàm.” Ngữ khí buồn nôn đến cực điểm.
Nữ nhân kia vốn là một ả lẳиɠ ɭơ dương hoa, vừa thấy Tư Không Viêm Lưu bảnh bao lập tức liền quẳng Thượng Quan Lưu Hiên đầu tóc rối bù lên chín tầng mây, vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu.
Nhìn thấy nữ nhân sắp chảy nước miếng tới nơi, Tư Không Viêm Lưu liền nhíu mi, vẻ mặt ghét bỏ dời tầm mắt.
Hình như ý thức được dáng vẻ hiện tại của chính mình thoạt nhìn rất không đoan trang, nữ nhân liền thu vẻ mặt háo sắc lại, từ phía sau rút ra một chiết phiến*, thập phận phóng khoáng mở nó ra, che khuất một nửa bên mặt của mình.
“Người hẳn là đương kim Hoàng đế của Đại Hoa triều rồi, tiểu nữ tử tên là Hồng Phiến Nữ.” Dứt lời, cố ý để lộ cái đùi thon dài của mình ra ngoài đường sẻ của y phục, bộ dáng có thể gọi là phong tình vạn chủng.
Chỉ tiếc Tư Không Viêm Lưu đối với nàng hoàn toàn không có hứng thú, sắc mặt âm trầm, bàn tay chém về phía nàng: “Nhanh dừng đám hoa đó lại.”
Hồng Phiến Nữ cười quyến rũ, nhanh nhẹn khép chiết phiến lại, thân thể nhẹ nhàng lướt về phía sau, gắt giọng: “Ô, ngươi thật là xấu, lần đầu tiên gặp mặt liền đánh người ta……”
Nhưng nàng còn chưa nói xong, thân ảnh Tư Không Viêm Lưu đã nhanh tới trước mặt nàng, bàn tay đánh thẳng vào ngực nàng.
Động tác của Tư Không Viêm Lưu mạnh như sét đánh xuống, Hồng Phiến Nữ thậm chí chưa kịp phản ứng đã bị hắn đánh đến phun máu tươi ra, thân ảnh nhỏ xinh bay thẳng xuyên ngang vào cơn lốc hoa đang bay lung tung.
Cơn gió hoa dần dần giảm tốc độ, cuối cùng ngừng lại, nhẹ nhàng rơi xuống.
Giống như sau một điệu múa hoa, trên mặt đất bao phủ một lớp phấn hồng, hình ảnh thật giàu ý thơ, đẹp làm cho người ta cảm thán.
Nhưng kẻ té trên mặt đất thống khổ rêи ɾỉ lại phá hủy hình ảnh như mộng như ảo này.
“Ngươi thật đúng là lợi hại mà.” Hồng Phiến Nữ lau đi máu tươi trên khóe miệng, miễn cưỡng đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú Tư Không Viêm Lưu trên hình đài: “Thật đúng là thâm tàng bất lộ, e rằng khắp thiên hạ không mấy ai biết võ công của đương kim Hoàng Thượng lại có thể cao cường như vậy đi.”
Tư Không Viêm Lưu phong độ văn nhã nhảy xuống hình đài, thân hình nhẹ nhàng bay đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Vậy thì sao? Dù sao người chết cũng không nói được.”
Thân thể Hồng Phiến Nữ chấn động, giật mình nhìn hắn: “Ngươi muốn gϊếŧ ta.”
Khóe miệng Tư Không Viêm Lưu nhếch lên thành một nụ cười lạnh, bên trong đôi mắt đen thâm thúy hiện ra một tia tàn nhẫn, chậm rãi nâng bàn tay lên: “Kẻ cả gan mạo phạm trẫm đều phải chết.”
Vừa nói xong, Tư Không Viêm Lưu nhanh hướng đỉnh đầu nàng đánh xuống một chưởng.
“Gϊếŧ ta, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ gặp lại được đứa con bảo bối của ngươi.” Hồng Phiến Nữ vô lực tránh né, chỉ có thể cắn răng ném ra con át chủ bài cuối cùng.
Sắc mặt Tư Không Viêm Lưu khẽ biến, vội thu bàn tay lại.
“Ngươi vừa nói là có ý gì?” Ánh mắt Tư Không Viêm Lưu hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, ngữ khí lạnh tới cực điểm.
“Người ta không có ý gì mà, ngươi thật là xấu xa nha, có thể khi dễ người ta đến như vậy.”
Hồng Phiến Nữ vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên, mỉm cười quyến rũ, vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng lại làm nàng càng điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ẩn tình như nước lúc này lại vô cùng khiến người khác hồn xiêu phách lạc, nam nhân ý lực không kiên định e là vừa tiếp xúc ánh mắt này thì hồn phách đã bị câu đi mất rồi.
Đúng là một nữ nhân quyến rũ đến tận xương.
Chỉ tiếc đối với Tư Không Viêm Lưu là vô dụng.
“Hừ, ngươi không nói sao?” Tư Không Viêm Lưu lại nâng bàn tay lên: “Vậy trẫm để ngươi xuống địa ngục mà nói đi.”
Trong mắt Hồng Phiến Nữ chợt lóe hàn quang, vẻ mặt không thay đổi, vẫn cười đến thiên kiều bá mị như cũ, nhưng một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nàng chảy xuống lại làm bại lộ nội tâm kinh hoảng của nàng.
“Đứa con bảo bối của ngươi hiện tại đang ở đâu?” Mắt thấy bàn tay Tư Không Viêm Lưu không lưu tình tí nào bổ về phía nàng, Hồng Phiến Nữ nhíu mày liễu lại, khẽ cắn đôi môi đỏ, cười lạnh mở miệng nói.
Nội tâm Tư Không Viêm Lưu căng thẳng.
Vịnh Dạ hiện tại đang ở tẩm cung……
Không ổn!
Tư Không Viêm Lưu ngay lập tức xoay người bay về phía tẩm cung, thân ảnh phiêu dật biến mất trên bầu trời xanh trong của hoàng cung.
Hết chương thứ tám mươi tám.