Nhan Tử Khanh khinh công có thể nói là xuất thần nhập hóa, hai người bay phía trên hoàng cung, nhưng không một ai phát hiện thân ảnh hai người bọn họ, cho dù có người chú ý gì đó lướt qua phía trên, khi ngẩng đầu nhìn, hai người sớm đã biến mất không thấy .
Tư Không Vịnh Dạ bị Nhan Tử Khanh ôm vào trong ngực, gió thổi gào thét bên tai, Tư Không Vịnh Dạ nhìn cảnh vật chung quanh cấp tốc lui về phía sau mà hết hồn, hơn nữa thân thể ở trong không trung bồng bềnh không trọng lực, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác đầu váng mắt hoa, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt vây quanh y.
Nhan Tử Khanh cuối cùng dừng ở
một cung điện hoang phế đã lâu, Tư Không Vịnh Dạ mủi chân chạm được mặt đất liền tránh khỏi Nhan Tử Khanh ôm ấp, chạy vội tới một bên nôn đến trời đất quay cuồng.
Nhan Tử Khanh ở một bên vuốt chòm râu dài trắng của mình, ánh mắt hơi hơi nheo lại nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ nôn muốn chết đi sống lại, trong lòng thầm nghĩ: tiểu gia hỏa này tuy rằng cùng Viêm Tiểu Tử là phụ tử, nhưng là thân thể lại hoàn toàn kém hơn hắn a.
Tư Không Vịnh Dạ nôn xong, cả người vô lực chống vách tường một bên, sắc mặt xanh trắng thở phì phò, cơ hồ đã muốn sắp ngất xỉu.
Nhan Tử Khanh đi qua, cúi người xuống, một tay ôm y vào lòng.
Tư Không Vịnh Dạ dạ dày thật vất vả bình ổn được xuống lại nhất thời lại sông cuộn biển gầm lên, che miệng lại, nỗ lực đem thứ đã vọt đến yết hầu ép xuống.
Nhìn thấy bộ dáng y nửa chết nửa sống, Nhan Tử Khanh tay phải che cái trán, có chút nhìn không được .
Tiểu gia hỏa này thân thể thật sự là quá yếu.
Nhan Tử Khanh đưa tay điểm mấy chỗ huyệt đạo sau lưng y, cảm giác cực kỳ khó chịu trên cơ thể Tư Không Vịnh Dạ dần biến mất, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận lên.
Tư Không Vịnh Dạ nhăn mày, trừng mắt lão biếи ŧɦái trước mắt đã cưỡng chết bắt y đi, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Ngươi như thế nào làm càn đem ta đưa tới loại địa phương này a! Ta hiện tại có việc gấp mà.”
“Ha hả.” Nhan Tử Khanh cười gượng hai tiếng, nhìn thấy gương mặt Tư Không Vịnh Dạ giận lên tròn tròn, nhất thời lại ngứa tay, đưa tay nhéo mặt y: “Đồ tôn ngoan, gia gia thích ngươi a, cho nên muốn mang ngươi ra cung chơi một chút, ha hả, đồ tôn ngoan có bằng lòng không?”
Nhan Tử Khanh cười vẻ mặt ý xấu, trên mặt viết
bốn chữ to: không có hảo ý.
Tư Không Vịnh Dạ bị ánh mắt tà ác của lão nhìn chòng chọc làm có chút sợ hãi, vừa định bắt đầu cự tuyệt, trong đầu lại đột nhiên một tia sáng xẹt qua, cảm giác như lâm vào đường cùng được cứu thoát.
Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*. Thấy lần này muốn gặp Thượng Quan Lưu Hiên chắc là không thành vấn đề .
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm hết sức kích động, ngẩng đầu, đối Nhan Tử Khanh cười thật ngọt ngào a.
“Hảo gia gia ————!” Tư Không Vịnh Dạ thanh âm cũng là ngọt phát ngán, cố ý kéo thật dài, làm cho người ta một loại cảm giác hài đồng khờ dại, lực sát thương tăng vọt lên.
Nhan Tử Khanh giật mình một cái, nhất thời thân thể mềm đi một nửa. . . . . . Còn một nửa đã sắp tan ra.
Quả nhiên, lão gia hỏa này sắp không chịu nổi .
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy mặt lão đột nhiên trở nên vô cùng mê gái, cúi đầu, che miệng lại cười giống như một tiểu ác ma.
“Ngoan ~~ ngoan đồ tôn, ngươi ~ có thể ~ có thể kêu ta một tiếng giống vừa rồi không a?” Nhan Tử Khanh mắt đào tâm nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ, phốc phốc thở hổn hển, Tư Không Vịnh Dạ có chút lo lắng lão có thể bởi vì quá mức kích động mà bệnh tim đột phát không.
Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng có chút run rẩy, ầm thầm cắn chặt răng: TMD**! Bỏ tép bắt tôm, vì cứu Thượng Quan Lưu Hiên, ta bất chấp giá nào !
Tư Không Vịnh Dạ hai tay ôm cổ Nhan Tử Khanh, cười còn ngọt hơn hồi nãy vài phần, khuôn mặt nhỏ nhắn oánh bạch như ngọc lộ hồng, sạch sẽ cơ hồ không có một tia tạp chất, một hàm răng trắng noãn chỉnh tề đáng yêu dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, bộ dáng kia, quả thực so với thiên sứ còn giống thiên sứ hơn, đáng yêu không đỡ nổi.
“Hảo gia gia, hảo gia gia tốt nhất nhất của ta ~~” cố nén cảm giác ghê tởm mãnh liệt, Tư Không Vịnh Dạ dùng giọng đến ngay cả bản thân nghe xong cũng cả người nổi da gà.
Nhan Tử Khanh thân thể có chút đứng không vững, thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi: “Ngoan! Ngoan đồ tôn, để gia gia hôn cái!”
Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt nhất thời đen thui.
Một phen đẩy mặt Nhan Tử Khanh ra, Tư Không Vịnh Dạ cố giữ tươi cười trên mặt không thay đổi, cứ dùng mặt mình ghé vào trong cổ lão cọ tới cọ lui như một con mèo con làm nũng vậy: “Gia gia thật xấu nga, Vịnh Dạ không được hôn người mà, gần đây Vịnh Dạ có tí phiền toái, nếu gia gia nguyện ý giúp Vịnh Dạ một cái, Vịnh Dạ đáp ứng sẽ hôn người một chút, thế nào?”
Nhan Tử Khanh cười tủm tỉm mở miệng hỏi: “Vịnh Dạ muốn gia gia hỗ trợ cái gì a? Chỉ cần là gia gia làm được, gia gia nhất định sẽ giúp.”
YEAH! Thành công ! Tư Không Vịnh Dạ nội tâm mừng như điên: “Mang ta đi Thiên lao một chuyến.”
Nhan Tử Khanh: “. . . . . .”
“Làm sao vậy? Gia gia không muốn?” Tư Không Vịnh Dạ có chút khẩn trương nhìn lão, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt cá sấu: “Chẳng lẽ gia gia không thích Vịnh Dạ
sao?”
Nhan Tử Khanh nội tâm kia kêu khó xử a, cùng lúc lão đương nhiên không muốn làm Tư Không Vịnh Dạ thất vọng. Nhưng là về phương diện khác, nếu lão thật sự mang Vịnh Dạ đi loại địa phương này, làm không tốt khi
Tư Không Viêm Lưu giận dữ sẽ trực tiếp đuổi lão ra khỏi hoàng cung. Vậy lão sẽ không thấy được Tiểu Vịnh Dạ đáng yêu như vậy, kia còn không bằng trực tiếp lấy bả đao gϊếŧ lão mà.
“Ô ô ô, gia gia ghét Vịnh Dạ
~~~~ ô ô ô.” Vịnh Dạ nắm tay lại, cọ vào mắt, vừa nội tâm phỉ nhổ chính mình, vừa làm ra bộ dáng tiểu hài tử khóc kinh điển: “Vịnh Dạ ghét gia gia, Vịnh Dạ ghét gia gia, ô ô ô ~~~.”
Giống như đất bằng dậy sóng, tim Nhan Tử Khanh nháy mắt bị đập nát, trực tiếp rớt vào một vực sâu không đáy: ta cư nhiên bị Vịnh Dạ ghét bỏ! Trời ạ! Không cần a!
“Vịnh Dạ đừng khóc a!” Nhan Tử Khanh luống cuống tay chân dỗ y, hối hận thiếu chút nữa muốn hung hăng tát chính mình: ta sao có thể cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Vịnh Dạ đáng yêu như vậy?
“Thật không?” Tư Không Vịnh Dạ lập tức ngẩng đầu lên, mím mím miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn lão: “Gia gia nguyện ý giúp Vịnh Dạ?”
Tư Không Vịnh Dạ trong mắt không có một tia dấu vết đã khóc, trong ánh mắt còn mang theo một phần đùa giỡn, Nhan Tử Khanh nhìn thấy gương mặt thiên sứ khả ái này, nhất thời hoài nghi mình có phải rơi vào bên trong bẫy của tiểu ác ma này rồi hay không.
“Tốt, gia gia nguyện ý.” Do dự nửa ngày, Nhan Tử Khanh vẫn là chống cự không được ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ vô cùng hồn nhiên, ủ rũ đáp ứng.
“Oa! Gia gia tối quá , Vịnh Dạ gia gia yêu nhất!” Tư Không Vịnh Dạ rất hưng phấn nói năng có chút lộn xộn, ở trong lòng lão cọ đến cọ lui, làm Nhan Tử Khanh như mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa trực tiếp phun ra máu mũi.
Sau đó, Nhan Tử Khanh ôm Tư Không Vịnh Dạ lại ẩn vào chỗ sâu trong hoàng cung.
Mà ở trên gốc cây cành lá sum xuê cách đó không xa, Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn xuyên thấu qua kẽ lá, lạnh lùng thấy thân ảnh bọn họ biến mất, toàn thân lạnh băng giống như một khối hàn băng ngàn năm không tan.
“Ha hả, Vịnh Dạ, ngươi cư nhiên cũng biết làm nũng như vậy a, ha hả ~~~~.” Tư Không Viêm Lưu trên mặt chậm rãi nổi lên một tia cười dữ tợn, tay phải cầm một nhánh cây, trong mắt một tia hàn quang hiện lên, nhánh cây so với hắn cổ tay còn to hơn vài phần nháy mắt vỡ thành mấy đoạn trong tay hắn. . . . . .
Cửa thiên lao.
Bên ngoài hai tên to con bộ dáng giống thần giữ cửa canh gác đang chán đến chết, công tác hàng năm rập khuôn làm cho nội tâm bọn họ lười biếng, thả lỏng
cảnh giác.
Nhan Tử Khanh ôm Tư Không Vịnh Dạ đứng phía trên đại môn Thiên lao, ngón tay cầm hai cục đá, nhắm sau gáy hai người bắn ra.
Hai thân thể cao lớn nháy mắt ngã xuống đất, sạch sẽ gọn gàng, không có phát ra một tiếng vang dư thừa.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm thập phần hâm mộ, hy vọng mình cũng có công lực cách xa điểm huyệt như vậy.
“Ha hả, gia gia thật lợi hại.” Đối mặt ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ khâm phục, Nhan Tử Khanh nhất thời tự tin, vẻ mặt đắc ý nhìn y.
Lão biếи ŧɦái ngây thơ. Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đối lão cười nhạt, nhưng là trên mặt lại vẫn là bội phục sát đất, dùng sức gật gật đầu: “Gia gia lợi hại nhất .”
Nhan Tử Khanh tâm hư vinh nhất thời thỏa mãn thật lớn.
Sau đó, hai người cơ hồ không có gì khó khăn vào Thiên lao.
Tảng đá xây thành vách tường chảy ra bọt nước, tản hàn khí nhè nhẹ ra chung quanh, cây đuốc cắm trên vách tường bùm bùm cháy, ngọn lửa mờ nhạt lắc lư chớp động, chiếu những hình ảnh ma quái ra chung quanh, làm Thiên lao vốn đã tăm tối càng có vẻ thêm âm trầm, làm cho hai người lần đầu tiên tiến vào Thiên lao tự nhiên rùng mình một cái.
Nhiều năm không thấy ánh mặt trời, bên trong Thiên lao âm lãnh ẩm ướt, trong không khí phiêu tán
một mùi máu tươi cùng mùi hôi thối nhàn nhạt, làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác phi thường ghê tởm.
Dọc theo đường đi đánh hôn mê vô số ngục tốt cùng thủ vệ, hai người rất nhanh tiến vào sâu trong Thiên lao.
Hai chấn song bằng gỗ, các phạm nhân không biết bị nhốt bao lâu vừa thấy có người đi vào liền bắt đầu xôn xao lên, từ các chấn song vươn tay hướng hai người cuồng loạn quơ, trong miệng không ngừng phát ra kêu rên thê lương, bộ dáng giống như quỷ đói địa ngục, thoạt nhìn thập phần kinh dị.
Cố chịu đựng trong lòng không khoẻ, Tư Không Vịnh Dạ thật cẩn thận tránh tay bọn họ, lôi kéo Nhan Tử Khanh nhanh chóng hướng bên trong đi tới, ánh mắt lại phi thường cẩn thận tìm
trong đám phạm nhân quần áo tả tơi thân ảnh của Thượng Quan Lưu Hiên.
Đột nhiên, bên trong một phòng giam bên cạnh bọn họ truyền ra một tiếng kinh hô tràn ngập kinh ngạc: “Con nuôi? Ngươi đã đến rồi?”
Là Thượng Quan Lưu Hiên! Tư Không Vịnh Dạ nội tâm vui vẻ, nhưng là khi quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, tươi cười nháy mắt đọng lại trên mặt.
Chỉ thấy một nam nhân đầu rối bù mặt dơ bẩn vui sướиɠ nhìn hai người bọn họ, nếu không phải vì cặp mắt màu đỏ khắp thiên hạ độc nhất vô nhị cùng một mái tóc dài màu trắng bạc đặc trưng, Tư Không Vịnh Dạ như thế nào cũng không dám tin nam nhân nghèo túng tới cực điểm trước mắt này cư nhiên là Thượng Quan Lưu Hiên lúc trước phong độ, tuấn mỹ bức người.
“Ngươi như thế nào biến thành như vậy?” Tư Không Vịnh Dạ ngồi xổm xuống, nhìn Thượng Quan Lưu Hiên bộ dáng thê thảm, nội tâm vô cùng đau lòng.
Này nam nhân kiệt ngạo bất tuân, sao có thể chịu được khuất nhục tàn nhẫn như thế?
Lúc này trên người Thượng Quan Lưu Hiên là xiềng xích ngăn chặn nội lực của gã, cả người quần áo rách mướp, từng vệt rõ ràng, thực rõ ràng là bị roi đánh rách, mà cơ hồ dưới lớp vải rách nát, thân hình nam nhân gầy gò bị che kín
bởi vết thương khắp nơi, toàn thân cơ hồ không có một chỗ lành lặn, miệng vết thương máu tươi đầm đìa, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy da thịt bên trong lồi ra, Tư Không Vịnh Dạ đời trước từng thấy trường hợp huyết nhục bay tứ tung da đầu cũng có chút run lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ thống khổ, Thượng Quan Lưu Hiên tâm nguyên lai một mảnh tro tàn nhất thời sáng lên: tiểu tử kia cư nhiên vì ta mà đau lòng, thật đáng yêu.
Vươn cánh tay đầy vết thương
sờ đầu Tư Không Vịnh Dạ, Thượng Quan Lưu Hiên cười sáng lạn, hoàn toàn không giống một tù phạm bị thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn chết đi sống lại: “Ha hả, con nuôi, đừng thương tâm, ta tốt lắm, còn chưa chết mà. Ngươi hiện tại đem nước mắt lưu lại a, chờ ngày nào đó ta chết , ngươi lại khóc đi.”
Nam nhân trên mặt bị vết máu cùng vết bẩn biến thành lộn xộn, cơ hồ thấy không rõ mặt gã, hàm răng chỉnh tề càng thêm trắng noãn không tỳ vết, nhưng là sau bộ dáng cợt nhả có chút mỏi mệt che dấu không được.
Tư Không Vịnh Dạ cái mũi cay lên, nội tâm càng thấy có lỗi.
Hết chương thứ bảy mươi lăm
Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: núi lẫn nước (sông) đều hết đường để đi, hy vọng thấy một cái thôn. Ý nói là trong bước đường cùng, vớ được 1 cái phao.
TMD**: TMD = 他妈的 [tāmāde / ta1 ma1 de]
tiếng chửi:
Damn, damn it, dammit, ***, ***ing (thông cảm cái này ta để tiếng Anh, Việt thì tự hiểu đi >”<)