“Hoàng Thượng! Nô tài có việc bẩm báo.” Trần Tiến Trung vội vội vàng vàng chạy vào Ngư thư phòng, cửa còn chưa mở, đã lớn tiếng hô lên.
Trần Tiến Trung vừa mở cửa ra, đã thấy Lí Đại Phúc cung kính đứng một bên, nhất thời có cảm giác xấu, còn Hoàng Thượng thì mặt một chút thay đổi cũng không có nhìn hắn đột nhiên xông tới.
“Hoàng Thượng ~~” Trần Tiến Trung một phen quỳ trên mặt đất, vội vàng mở miệng, Tư Không Viêm Lưu phất phất tay, đánh gãy lời hắn.
“Ngươi là muốn bẩm báo tin xấu về Vịnh Dạ đã chết mà sống lại sao, không cần, Lí Đại Phúc vừa rồi đã nói cho ta rồi.”
Trần Tiến Trung vừa nghe lời này, tức khắc giận sôi máu, trong tâm đem tên Lí Đại Phúc tranh công của hắn mắng cẩu huyết lâm đầu*. Nhưng ngoài mặt vẫn là cung kính trả lời: “Nô tài đã biết.”
“Hãy bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Trần Tiến Trung đứng dậy, ánh mắt làm bộ lơ đãng liếc về phía Lí Đại Phúc.
Không nhìn thì không có việc gì, vừa thấy nhất thời làm hắn lại giận sôi lên.
Lí Đại Phúc nhìn hắn, vẻ mặt khıêυ khí©h, khóe miệng còn hàm chứa một tia cười trào phúng, bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
Trần Tiến Trung âm thầm đè nén lửa giận trong lòng, cắn chặt răng nanh, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Vừa rồi Trần Tiến Trung gọi Thái y tới xem bệnh cho Tư Không Vịnh Dạ, ai ngờ Thái y vừa nhìn thấy hắn liền sợ đến cả người phát run, hô to bất khả tư nghị**.
Vừa sờ thấy mạch đập của y, Thái y tuổi đã già liền lập tức ngất đi, làm mọi người sợ đến mức chết khϊếp.
Xoa bóp cả nửa ngày, Thái y mới từ từ tỉnh lại, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ, miệng thì thào không ngớt: “Điều đó không có khả năng, rõ ràng lúc ấy đã đoạn khí*** rồi, như thế nào lại sống lại.”
Ngay cả Thái y cũng xác định y là người sống, Trần Tiến Trung lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đến nơi đây, muốn đem tin tức tốt này nói cho Hoàng Thượng biết, ai ngờ vẫn là bị Lí Đại Phúc giành trước.
Bận cả nửa ngày lại bị tên đó cướp công, sao làm cho hắn không buồn bực chứ.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm ~~~”, ngoài cửa tiếng ngân nga báo danh của tiểu thái giám vang lên, trong khi đó ba người trong Ngự thư phòng đăm chiêu suy nghĩ.
Hoàng hậu nương nương sao lại đến nơi này chứ?
Điều này làm cho Trần Tiến Trung trăm lần không kỳ giải được, Hoàng hậu nương nương cùng Oánh phi từ trước đến nay trở mặt, vẫn là vì Thái tử vị mà đấu nhau, nay Oánh phi suy sụp, vui mừng nhất hẳn là Hoàng hậu.
Hiện tại mọi người căn bản nghĩ đến Tứ điện hạ đã chết đột nhiên sống lại, Hoàng hậu lúc này lại chạy tới, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Trần Tiến Trung ngẩng đầu, nhìn nhìn Hoàng Thượng, vẻ mặt vốn lạnh lùng của hắn đột nhiên thay đổi, khóe miệng dẫn theo một tia cười ẩn ý. Trần Tiến Trung nhìn Hoàng Thượng khác thường như thế, nhất thời đánh một cái rùng mình.
“Thần thϊếp bái kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Hoàng hâu dáng điệu tao nhã ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt đoan trang nhã nhặn lịch sự, phượng bào**** màu vàng, trên đầu đội phượng quan nạm vàng mang ngọc, tuy rằng chưa đến hai mươi tuổi, nhưng lại có vẻ rất chín chắn.
“Không biết Hoàng Thượng có nghe nói Tư Không Vịnh Dạ đã chết mà sống lại chưa.” Hoàng hậu nương nương chậm rãi mở miệng, thanh âm nhu hòa, nhưng là lại đem bốn chữ “Chết mà sống lại” đặc biệt nhấn mạnh.
“Phàm là người, không nên dùng cách nói chết mà sống lại, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng tin tưởng tin đồn quỷ thần vô căn cứ.” Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc, nhưng ẩn chứa áp lực.
“Chính là, lúc trước Thái y không phải đã chuẩn đoán rồi sao? Tư Không Vịnh Dạ kia đã đoạn khí, vậy mà bây giờ vẫn còn sống, Hoàng Thượng chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?”
Hoàng hậu thăm dò một cách nhẹ nhàng, chẳng hề lùi bước, vẫn như trước dịu dàng mở miệng, chỉ là ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Hừ, nguyên lai là thừa cơ hãm hại a, độc nhất phụ nhân tâm*****, người cũng đã chết, ngay cả tiểu hài tử cũng không tha.
Trần tiến trung trong lỗ mũi khinh thường xuy một hơi, ngoài miệng cười nhưng trong không cười một chút nào. Khóe mắt phiêu liếc Lí Đại Phúc bên cạnh một cái, chỉ thấy hắn cười thỏa mãn, tựa hồ như được ưu đãi gì đó.
Điều này làm cho Trần Tiến Trung càng thêm khinh thường, nguyên lai là thằng nhãi này ngầm báo tin a, quả thực chính là cấu kết với nhau làm việc xấu.
“Chẳng lẽ ngươi rãnh rỗi như vậy sao? Cả ngày cứ suy nghĩ về cái tin đồn nhỏ nhặt vô căn cứ đó. Ngươi là hoàng hậu thật đúng là xứng chức a.” Hoàng Thượng sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhìn hoàng hậu, ngữ khí có chút trào phúng nói.
Trần Tiến Trung sắc mặt châm biếm nhìn hoàng hậu, Hoàng Thượng trong lòng hận nhất này chính là loại người ở sau lưng khơi mào chuyện thị phi.
Hoàng hậu này luôn luôn lí lẽ rõ ràng, lần này rõ ràng lỗ mãng chạy tới châm ngòi ly gián, vẫn là dùng kiểu quỷ thần nói chuyện hư vô mờ ảo.
Hoàng Thượng từ trước đến nay chán ghét loại người giả thần giả quỷ, lần này hoàng hậu lại đem chuyện đó nói ra , vừa mới đυ.ng vào nơi đầu sóng ngọn gió, liền đã bị mất mặt.
“Hoàng Thượng, nhưng nếu như là sự thật, Tư Không Vịnh Dạ có thể là ác quỷ phủ thân******, nói không chừng sẽ gây nguy hiểm cho an nguy của Hoàng Thượng! Thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”
Hoàng hậu nóng nảy, Hoàng Thượng rõ ràng đối chuyện lớn như vậy lại chẳng quan tâm, chẳng lẽ đúng là đối với Oánh phi nhớ mãi không quên?
Vừa nghĩ tới hắn còn đang nhớ người đàn bà kia, Hoàng hậu trong lòng lửa ghen tức hừng hực bốc cháy, ánh mắt trở nên sắc bén, ngữ khí cũng bắt đầu hùng hổ hẳn lên.
Đối với lời nói mạo phạm của Hoàng hậu, Tư Không Viêm Lưu giận dữ phản cười, trong ánh mắt đột nhiên tỏa ra một khí thế sắc bén, thản nhiên mở miệng: “Hừ, nếu Hoàng hậu quan tâm Vịnh Dạ như vậy, y hiện tại không người chiếu cố, như vậy hay là hoàng hậu đem y dẫn về Hòa Trữ Cung đi chiếu cố đi.”
“Hoàng Thượng.” Hoàng hậu bị nghẹn không lời nào để nói, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, nhớ tới Tư Không Vịnh Dạ kia không biết là quái vật gì, Hoàng hậu vô cùng ảo não lập tức chạy đến nơi đây.
“Cứ như vậy đi! Ngươi đem Tư Không Vịnh Dạ mang về Hòa Trữ Cung. Về sau y để ngươi chiếu cố. Ý trẫm đã quyết, ngươi không cần nói nữa. Không có việc gì trở về Hòa Trữ Cung đi, trẫm còn phê duyệt tấu chương.”
Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt không có chút kiên nhẫn khoát tay, ngăn Hoàng hậu đang muốn mở miệng lại.
Hoàng hậu cắn cắn môi, làm lễ, khốn khổ mở miệng: “Tạ ơn Hoàng Thượng ban ân, thần thϊếp cáo lui.” Xoay người bước đi.
“Đúng rồi, Tư Không Vịnh Dạ tuy nói là thân mang tội, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của trẫm, ngươi cần phải rất chiếu cố a.” Hoàng Thượng gọi lại khi Hoàng hậu đã đi tới cửa, mặt không chút thay đổi mở miệng.
Hoàng hậu bị hắn đột nhiên nói một câu làm cho hoảng sợ, xoay người lại quay mắt nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu.
Trên mặt của hắn không có biểu tình gì, giống như đồng tử tối đen sâu không thấy đáy, không hề gợn sóng.
Lời nói mới rồi, giống như chính là lơ đãng nói ra, Hoàng hậu thở dài một hơi, lúc này mới nói: “Thần thϊếp biết, thần thϊếp nhất định tận tâm tận lực chiếu cố hắn.”
Tư Không Viêm Lưu gật gật đầu.
Trần Tiến Trung nhìn Hoàng Thượng mặt không chút thay đổi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Ban đầu Hoàng Thượng sủng ái Oánh phi cùng Tứ điện hạ đến cỡ nào, chính là hiện giờ cảnh còn người mất, Oánh phi nương nương đã chết, Hoàng Thượng cũng không có biểu hiện thương tâm gì, cư nhiên ngay cả Tứ điện hạ từng yêu nhất cũng không trông nom không để ý, trực tiếp đem hắn ném cho hoàng hậu, thậm chí ngay cả nhìn mặt hắn một cái cũng không muốn, đây là đoạn tuyệt tất cả a.
Chính là Tứ điện hạ khổ đến đáng thương rồi, mới hai ba tuổi, hiện tại mất đi mọi che chở, còn bị Hoàng Thượng ném cho Hoàng hậu luôn luôn thống hận hắn, sợ là không được chết già đi*******.
Chính là nếu Oánh phi nương nương dưới suối vàng có biết, con của mình cư nhiên rơi vào tay kẻ thù, nàng sẽ thương tâm đến nhường nào a. Nghĩ đến đây Trần Tiến Trung không khỏi một trận thổn thức.
Hết chương thứ bảy
*cẩu huyết lâm đầu: tạm dịch là “đồ đáng nguyền rủa”
**bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi.
***đoạn khí: tắt thở.
****phượng bào: trang phục của Hoàng hậu.
*****độc nhất phụ nhân tâm: độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.
******ác quỷ phủ thân: ý chính là nói thân thể bé Dạ bị ác quỷ nhập vào.
*******không được chết già đi: ý nói giao bé Dạ cho mụ Hoàng hậu này thì bé nó chẳng sống thọ.