Khi đó mọi người còn căng thẳng, một tiểu thái giám cẩn thận mở miệng: “Thiên ~ Thiên sư, Tứ điện hạ có lẽ vẫn còn sống.” Hắn vừa mở miệng, lập tức khiến cho mọi người một trận xôn xao.
“Đúng vậy! Thiên sư, ta từng nghe người ta nói, cương thi thì cả người cứng ngắc, không thể gấp khúc, nhưng mà Tứ điện hạ thoạt nhìn lại rất linh hoạt, lại còn ăn uống nữa, cương thi chẳng phải là không ăn gì hết sao?” Một cung nữ rất thanh tú to gan bước tới, đứng bên cạnh Thiên sư, trên mặt không có một chút sợ hãi, ngược lại rất tò mò nhìn Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi trên bàn: “Hơn nữa Tứ điện hạ sắc mặt có một chút xanh trắng, so với người sống cũng không khác biệt, vẫn xinh đẹp như trước, ta nghe nói cương thi lớn lên cực kỳ đáng sợ, có răng nanh mắt thì lại lồi ra, còn Tứ điện hạ trông thế nào cũng là người sống a?”
Thiên sư nghe lời của nàng, mày nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Tư Không Vịnh Dạ vẫn đang ăn uống như trước, lâm vào trầm tư.
“Đúng, chính là ~~~” Trần Tiến Trung đang đứng một bên nơm nớp lo sợ, nhìn Tư Không Vịnh Dạ đang ngồi trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm có phần run rẩy mở miệng: “Ba ngày trước khi Oánh phi tự sát, cũng cho Tứ điện hạ uống độc dược a, lúc ấy Tứ điện hạ đã tắt thở, khóe miệng còn chảy máu, đây là Thái y tự mình tuyên bố a! Việc này, Hoàng Thượng còn nổi trận lôi đình mà.”
Chốc lát tất cả đều im lặng, mọi người cùng nhớ đến Oánh phi trước đây được Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái: khuynh quốc khuynh thành, phương hoa tuyệt đại*, khí thế uy nghiêm, so với Hoàng hậu còn có phong thái của mẫu nghi thiên hạ hơn.
Còn Tứ điện hạ xinh xắn tưởng chừng làm cho người ta sợ hãi kia, quả thực là so với Oánh phi giống nhau như đúc, thiên chân khả ái, mọi người đều yêu mến.
Hoàng hậu nương nương tuy rằng có Nhị điện hạ, nhưng lại gian ngoan tự cao, muôn phần bất hảo, Hoàng thượng rất không thích. Bởi vậy mọi người đều từng đoán là Hoàng thượng sẽ lập Tứ điện hạ làm Thái tử.
Thế mà hiện giờ, cảnh còn người mất.
Nhớ tới tình cảnh của hai mẹ con, mọi người trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Cung nữ can đảm kia đột nhiên đi đến trước mặt Tư Không Vịnh Dạ, vươn tay để trước mũi hắn xem xét.
Mọi người bị hành động táo bạo của nàng dọa đến mức ngẩn ra, một lát sau mới hiểu được dụng ý của nàng, không nhịn được nín thở, vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng.
Trần Tiến Trung hai mắt trừng trừng như cái chuông đồng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, nắm chặt lấy tiểu thái giám đang ở bên cạnh đỡ hắn, sợ nghe được cái gì đó khủng khϊếp, mà tẻ xỉu mất.
Cung nữ này dò xét hô hấp trước mũi của Tư Không Vịnh Dạ, sau đó lại sờ lên da mặt y.
Đối với sự quấy rầy của nàng, Tư Không Vịnh Dạ cũng không để ý đến, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Một lát sau, trên mặt cung nữ lộ ra một nụ cười rực rỡ, đối mọi người cất tiếng: “Thật tốt quá! Tứ điện hạ có hơi thở, làn da trên người cũng nóng, căn bản là người sống rồi!”
Mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên, Trần Tiến Trung buông tiểu thái giám bên cạnh, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt biểu lộ sự uy nghiêm: “Chúng ta đã biết, như vậy rõ ràng là người rồi, sao có thể là cương thi chứ?”
Thiên sư đang đứng một bên sắc mặt không tốt, bản thân giằng co lâu như vậy, tiểu quỷ này hẳn nhiên là một người sống, nếu truyền ra ngoài, mình không bị cười chết mới là lạ.
Bất quá hiện tại không ai để ý đến lão, mọi người đều tập trung chú ý vào Tư Không Vịnh Dạ vừa chết đi sống lại này, đang thảo luận gì đó, căn bản không ai ngó đến lão.
“Tranh cãi, tranh cãi cái gì! Còn không nhanh trở về! Tất cả đều ở đây, không có việc gì làm sao? Cẩn thận cái đầu các ngươi!” Trần Tiến Trung nghiêm mặt quát, mấy tên ruồi muỗi vây quanh cửa chính đều tản ra.
“Còn ngươi, quả là can đảm, tên gọi là gì, làm ở đâu.” Trần Tiến Trung xoay người, quay về phía cung nữ can đảm kia, lập tức tạo nên một bộ dáng lão gia tử hiền lành, trong mắt còn có ý khen ngợi.
“Hồi Trần công công, nô tỳ Xuân Hà, ở Hoán y cục giặt quần áo.” Cung nữ tên là Xuân Hà cúi mình xuống, làm lễ, bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh, dùng thanh âm không lớn trả lời.
Trần Tiến Trung trong mắt càng có ý khen ngợi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Ngươi có tài cán như vậy, làm ở chỗ kia thật sự là ủy khuất ngươi, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi ra Cảnh Dương Cung hầu hạ Hoàng Thương đi.”
“Vâng!” Xuân Hà nghe được lời của hắn, cả người chấn động, đè nén nội tâm vui sướиɠ, Xuân Hà quỳ trên mặt đất hướng Trần Tiến Trung dập đầu một cái: “Xuân Hà đa tạ Trần công công đề bạt.”
“Ân, về sau hảo hảo làm, đáp lại ta đã đề bạt là được.”
“Vâng, Trần công công, nô tỳ ghi nhớ trong lòng.” Xuân Hà cung kính cúi đầu, đứng ở bên cạnh. Trần Tiến Trung nhìn nàng hết sức hài lòng gật gật đầu.
“Tiểu Hồ, nhanh gọi Thái y đến, Tứ điện hạ tuy rằng còn sống, nhưng dù sao cũng đã uống độc, khó mà đảm bảo người sẽ không có chuyện gì Trần Tiến Trung quay sang tiểu thái giám đứng bên cạnh phân phó.
“Vâng, Trần công công.” Tiểu thái giám cung kính lui ra ngoài.
Hết chương thứ sáu.
*phương hoa tuyệt đại: câu này mình hiểu là nhan sắc Oánh phi như hoa, có 1 không 2.