Bốn năm sau.
Lúc này Tư Không Vịnh Dạ đã mười một tuổi , thân thể cao lên không ít, bộ dáng cũng càng ngày càng tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, mi lãng mắt tinh, tuấn mỹ làm cho người ta hít thở không thông.
Lúc này y đã là hoàng tử được tôn kính nhất trong hoàng cung, trong hoàng cung địa vị dưới một người, trên vạn người, ngược với các hoàng tử khác, y cơ hồ là được mọi người trong cung tôn kính như sao bao quanh ánh trăng sáng.
Trong bốn năm này, Tư Không Viêm Lưu đối với y sủng ái đến nỗi ai ai cũng đều kinh ngạc, trừ bỏ lúc vào triều cùng phê duyệt tấu chương, cơ hồ là không có lúc nào là không ở bên người y, số lần bước vào hậu cung cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này nhất thời, trong triều đại thần đều bất an lên, Hoàng Thượng như vậy không hề lo lắng sủng ái Tứ Hoàng Tử, thế tất sẽ khiến cho hậu phi cùng hoàng tử khác ghen tị, sẽ phát sinh chuyện.
Hậu cung từ trước đến nay là nơi nhiều chuyện trong triều, lục đυ.c với nhau, chuyện lập bang kết phái cơ hồ mỗi ngày đều tiến hành. Ở mặt ngoài, mọi người là hòa khí nhất phái, tươi cười bắt tay, sau lưng lại đấu đến ngươi chết ta sống, từng bước làm kinh tâm người.
Loại sự tình này từ trước đến nay đều là tiềm tàng trong một nơi bí mật tiến hành, là không có khả năng trong sáng hóa, cho nên rất khó phát hiện, thực dễ dàng cô tức dưỡng gian*.
Chính là, giấu ở chỗ tối không phải là sẽ không phát sinh, không nghĩ qua là, phản loạn thế lực chỗ tối sẽ đột nhiên như thủy triều mãnh liệt mà trào ra, đảo loạn cả hậu cung thậm chí triều đình, làm người khó lòng phòng bị.
Sau khi Tư Không Vịnh Dạ vài lần bị ám sát, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu hạ quyết tâm chỉnh đốn hậu cung, quét sạch hết thảy tất cả các thế lực đen tối kết bè kết phái, tất cả những ai đang âm thầm bồi dưỡng nanh vuốt hoặc là đào tạo sát thủ thì bất luận là phi tử hay hoàng tử, đều bị xử phạt nặng như nhau, quyết bất lưu tình.
Kết quả tra rõ làm cho Tư Không Viêm Lưu thật hít một hơi lãnh khí, hắn thật không ngờ bên trong hoàng cung cư nhiên ẩn núp
nhiều mật thám cùng sát thủ như vậy, lúc nào cũng khắc khắc uy hϊếp
an nguy của hắn cùng Vịnh Dạ.
Hắn trước kia bận việc chính vụ, không có thời gian cũng không có tâm tư đi quản hỗn loạn bên trong hậu cung, trong hậu cung hết thảy đều là giao cho hoàng hậu để ý, nàng tuy rằng cũng không phải tốt lành gì, vì củng cố cùng mở rộng lực lượng của mình, từ trước đến nay dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cực lực chèn ép thế lực người khác, đối việc này Tư Không Viêm Lưu cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần thế lực của nàng không vượt qua phạm vi hắn có thể chịu đựng, hắn vẫn là ngầm đồng ý hành vi của nàng.
Dù sao làm một Hoàng Thượng, mỗi ngày lo quốc sự đã đủ bận rộn, hắn còn muốn dành thời gian đi quản sự tình loạn thất bát này nọ, hắn không lao tâm lao lực chết bất đắc kỳ tử mới là lạ.
Chính là, từ khi hoàng hậu bị giam cầm, vị trí bỏ trống, cho nên ác thế lực trong hậu cung liền mọc lên như nấm, nhanh chóng phát triển mở rộng, dòng nước xiết gợn sóng nhưng lại không thể dừng lại.
Vì đem tất cả các thế lực trong hậu cung gây sóng gió diệt trừ tận gốc, Tư Không Viêm Lưu bất chấp tất cả, thậm chí phế cả mấy vị hoàng phi cùng hoàng tử và một vài đại thần trong triều cùng bọn họ âm thầm cấu kết.
Hành vi phạm tội nhẹ giáng làm thứ dân, nặng thì trực tiếp nhốt vào Thiên lao hoặc là sung quân biên cương, dám phái người ám sát Tư Không Vịnh Dạ thì trực tiếp ra Ngọ môn vấn trảm.
Sau một phen chỉnh ác, hậu cung nguyên bản tràn ngập vẻ lo lắng nhất thời trở nên thanh bình hẳn lên, Tư Không Viêm Lưu cũng không cần lo lắng nhiều như vậy đề phòng an toàn của hắn.
~~~~~~
Ngày này, Tư Không Vịnh Dạ đi vào Ngự thư phòng, một bộ dáng rất có tâm sự, làm Tư Không Viêm Lưu bên cạnh buồn cười.
Lúc này Tư Không Vịnh Dạ đã muốn bớt có cảm giác như một thiếu niên ngây ngô, giống như một cây trúc xanh non mạnh mẽ vươn cao trên đất bằng, sức sống tràn trề.
Nguyên bản là thiếu niên thanh xuân bức người, đột nhiên làm ra một bộ dáng ông cụ non như vậy, thật đúng là có điểm khôi hài, nhưng lại càng thêm đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu đặc biệt thích y giống như giả bộ âm trầm như vậy.
“Như thế nào rồi, Vịnh Dạ?” Tư Không Viêm Lưu buông tấu chương trong tay, kéo y vào lòng mình, nhéo nhéo mặt y: “Sao bộ dáng lại ủ rũ? Ai khi dễ ngươi?”
Tư Không Vịnh Dạ một phen chụp móng vuốt sói của hắn ra, rầu rĩ không vui mở miệng: “Nhi thần không muốn được người khác bảo hộ, ta muốn học võ công.”
Tư Không Viêm Lưu hiểu ra cười cười, ngữ khí ôn nhu: “Sao lại nói đến chuyện này ? Thái y không phải đã nói sao, thân thể của ngươi rất suy yếu, không nên luyện công a, huống hồ, có phụ hoàng bảo hộ ngươi, chẳng lẽ không tốt lắm sao?”
“Chính là, thái y cũng chưa nói ta không phải tuyệt đối không thể luyện a!” Tư Không Vịnh Dạ thanh âm có chút kích động, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Hơn nữa, phụ hoàng cũng không có thể lúc nào cũng khắc khắc đều ở bên nhi thần a! Phụ hoàng mỗi ngày còn phải xử lý nhiều quốc gia đại sự như vậy, còn để tâm bảo hộ nhi thần an nguy, này không phải rất phiền toái
sao?”
“Nếu có một ngày phụ hoàng gặp phiền toái, ngay cả chính mình cũng hết cách tự bảo hộ, đến lúc đó, nhi thần có thể động thân mà bảo hộ chu toàn cho phụ hoàng a! Nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, nhi thần có tư cách gì ở bên cạnh phụ hoàng? Như vậy chỉ là níu chân phụ hoàng thôi!”
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của y bởi vì kích động mà đỏ lên, nội tâm trào ra một trận cảm động, bỗng nhiên thấy thập phần ấm áp, giống như ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ.
“Không cần lo lắng, Vịnh Dạ.” Tư Không Viêm Lưu dùng sức vò tóc của hắn: “Trẫm tuyệt đối có thể bảo hộ Vịnh Dạ, sẽ không làm cho Vịnh Dạ bị thương tổn gì, hơn nữa không ai có thể uy hϊếp đến an toàn của trẫm, trẫm chính là vua của một nước a.”
“Nhưng mà!”
Tư Không Vịnh Dạ mở miệng muốn cãi, Tư Không Viêm Lưu vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên miệng y, ngăn trở y nói tiếp.
Hết chương thứ bốn mươi sáu
cô tức dưỡng gian*: chiều quá sinh hư. Ở đây ý nói dung túng quá sẽ sinh chuyện.