Khi Tư Không Vịnh Dạ tỉnh lại thì đã hai ngày sau, trong hai ngày này Tư Không Viêm Lưu chỉ cần có chút thời gian liền ở bên người y, cẩn thận chăm sóc y, thậm chí suốt đêm đều ôm y ngủ, nói chuyện với y, Tư Không Vịnh Dạ có thể an toàn trở lại bên cạnh hắn, cảm giác như trân bảo vô giá nhất bị mất rồi sau đó tìm lại được, hắn càng ngày càng thích bé con không giống người thường này.
Cho nên khi y tỉnh lại, Tư Không Viêm Lưu chạy lại đầu tiên, nội tâm vô cùng vui mừng, ở bên giường nắm bàn tay nhỏ bé của y, lần đầu tiên nở nụ cười không che dấu. Thân là đế vương, là không cho phép tươi cười như vậy, bởi vì như vậy sẽ làm bọn họ thoạt nhìn mất đi vẻ uy nghiêm.
Tư Không Viêm Lưu liên tục vài ngày ít ngủ, hơn nữa biên cương chiến sự báo nguy, liên tiếp sự vụ khiến cho hắn sức đầu mẻ trán, thân thể gầy hẳn đi, chung quanh mắt có quầng thâm đen, bộ dáng thoạt nhìn mỏi mệt không chịu nổi.
Tư Không Vịnh Dạ nằm trên giường nhìn nam nhân thấy trước mặt có chút tiều tụy, nhưng vẻ mặt tươi cười sáng lạn, bỗng cảm giác thập phần ấm áp, kìm lòng không đậu đối với hắn mỉm cười.
Tư Không Viêm Lưu sờ sờ mặt y, ý cười suốt lúc mở miệng: “Mấy ngày nay trẫm lo lắng cho ngươi hết sức, nếu ngươi không trở về, ta cũng nhanh phái người lật tung hoàng cung lên.”
Tư Không Vịnh Dạ mở miệng, nhưng không cách nào nói ra một câu, chỉ có thể phát ra thanh âm tê tê, Tư Không Viêm Lưu nội tâm đau xót, vội vàng mở miệng nói: “Thái y nói, ngươi lâu lắm không có uống nước, dây thanh có chút hư hao, phải chậm rãi điều dưỡng, cho nên, hiện tại ngươi tốt nhất không nên nói. Biết không?”
Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu, một đôi mắt hoa đào bởi vì hai gò má hãm sâu mà có vẻ càng thêm lớn, ánh mắt hơi vô tội thoạt nhìn tựa như một con nai con đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu sờ sờ đầu của y, kìm lòng không đậu nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, tới giờ Tứ điện hạ uống thuốc rồi.” Xuân Hà thật cẩn thận bưng tới một chén dược, đứng ở trước giường.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy bát dược đen tuyền kia, trên mặt nổi lên biểu tình chán ghét.
“Trẫm cho y uống.” Tư Không Viêm Lưu cầm bát dược trong tay Xuân Hà, nâng Tư Không Vịnh Dạ dậy, ôm trong lòng, dùng thìa múc một muỗng dược thang, đặt ở miệng thổi thổi, đưa tới bên miệng Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ một cái, sau đó quay đầu, không bao giờ … chịu uống một miếng nào nữa.
“Ngoan, Vịnh Dạ, trẫm tự tay cho ngươi uống thuốc, ngươi liền ngoan ngoãn uống xong đi, nếu không uống thuốc, bệnh của ngươi sẽ rất khó hết.”
Tư Không Viêm Lưu ôn nhu khuyên y, tràn ngập
kiên nhẫn, chính là tiểu nhân này có ý quyết định, kiên quyết không uống. Vô luận hắn hảo ngôn mềm giọng dụ dỗ như thế nào, y vẫn không chịu mở miệng.
Nhẹ nhàng cứng rắn một hồi lâu, Tư Không Viêm Lưu giả bộ tức giận nói: “Ngươi thật sự không uống?”
Tư Không Vịnh Dạ quật cường nhìn hắn, phi thường kiên định lắc đầu, dứt khoát làm hắn tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
“Không uống có phải không?” Tư Không Viêm Lưu khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười xấu xa: “Vậy đừng trách phụ hoàng không khách khí .”
Tư Không Vịnh Dạ cảnh giác nhìn hắn.
Tư Không Viêm Lưu cầm chén đặt ở bên miệng, uống một ngụm nước dược, ngậm ở miệng. Sau đó vẫn ngậm ngụm thuốc hôn lên bờ môi của y.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời hóa đá~~~
Một bên Xuân Hà cùng với các cung nữ thái giám có mặt nghẹn họng trân trối nhìn màn này, miệng mở ra, cằm thiếu chút nữa rơi xuống, này ~~ này rốt cuộc là cái gì vừa diễn ra a!
Tư Không Viêm Lưu dùng đầu lưỡi mở miệng của y ra, trực tiếp dò xét đi vào, đem nước dược trong miệng đưa vào trong miệng y, áp lực hô hấp, Tư Không Vịnh Dạ không thể không nuốt xuống nước dược đắng muốn chết kia, thiếu chút nữa còn bị sặc.
Đợi y đem trong miệng dược nước toàn bộ nuốt xuống, Tư Không Viêm Lưu buông ra miệng của y, tái uống một ngụm dược nước, lại một lần nữa dùng phương pháp giống vậy đưa vào trong miệng của y.
Hai người môi lưỡi không ngừng dây dưa , Tư Không Vịnh Dạ không có cách nào chống cự, buộc lòng để mặc hắn lấy loại phương thức cường hôn này rót thuốc.
Sau vài lần liên tục, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt cười xấu xa nhìn y: “Còn muốn trẫm cho ngươi uống không?”
Tư Không Vịnh Dạ bị sặc dược nước nước mắt lưng tròng oán hận nhìn hắn, hận không thể một quyền đánh ra, đem vẻ tươi cười đáng giận trên mặt hắn kia đánh phá thành mảnh nhỏ.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy y vẻ mặt không thèm che dấu tức giận, nội tâm cảm thấy thập phần thoải mái, cười ha ha đứng lên.
“Uống đi.” Tư Không Viêm Lưu đem chén dược nước còn không nhiều lắm đưa đến bên miệng của y, ý cười suốt lúc mở miệng.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt không có hảo ý tươi cười, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy hắn thật giống như hồ ly vừa mới ăn xong gà, không muốn bị hắn tái rót thuốc, Tư Không Vịnh Dạ đành phải nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ uống xong dược.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy y khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn đến biến dạng, cảm giác đáng yêu đến cực điểm, từ khay trong tay Xuân Hà cầm ra một viên đường phèn, đưa vào trong miệng y.
Thản nhiên ngọt vị hòa tan vị đắng cực độ ghê tởm trong miệng, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy như bước vào thiên đường, nội tâm muốn đem thái y trong cung mắng mấy lần: không có việc gì đem thuốc này biến thành đắng như vậy để làm chi? Y không biết chính là, Tư Không Viêm Lưu vì mong làm cho y mau chóng phục hồi như cũ, phân phó
thái y không cần cho thêm thứ gì ảnh hưởng đến hiệu quả của dược, cho nên không có thành phần điều tiết độ đắng vốn phải cho vào, bát dược này có thể coi là chén dược đắng nhất từng có trong thái y viện.
Tư Không Vịnh Dạ làm sao hiểu được khổ tâm của hắn, chỉ tại trong lòng đem nam nhân trước mắt này mắng nhiều lần, hận không thể khôi phục sự dũng mãnh phi thường trước khi, một cước đá hắn lên trời.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy y nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt hắn, một tay ôm lấy y vào trong lòng, cằm cọ đến cọ đi trên đỉnh đầu y: “Vịnh Dạ a Vịnh Dạ, trẫm thật sự là càng ngày càng thích ngươi .”
Tư Không Vịnh Dạ tốn hơi thừa lời, lại tốn hơi thừa lời, rốt cục nhịn không được , sau đó cắn một cái vào cánh tay hắn vây quanh ở trước ngực mình. Chẳng qua răng nanh y quá mức suy yếu không có một chút lực nào, cho dù y liều mạng cắn chặt răng, Tư Không Viêm Lưu cũng không có cảm giác đau đớn, ngược lại cảm thấy ngứa, thập phần thoải mái, không ngăn cản y, mặc y gặm tới gặm lui, trên mặt cười vô cùng thoải mái.
Thấy đối phương không có biểu hiện thống khổ gì, Tư Không Vịnh Dạ bất đắc dĩ buông lỏng khớp hàm ra, cắn nửa ngày, cánh tay hắn chỉ có một cái dấu răng mờ mờ.
Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt thất bại gục đầu xuống, than thở lên: ai ~~~ nghĩ đến ta lúc trước là tìm khắp thiên hạ không có địch thủ, hiện tại lại lưu lạc ở đây, thật sự là bi kịch nhân gian a ~~~
Nhìn thấy y một bộ dáng ông cụ non, Tư Không Viêm Lưu rốt cục nhịn không được, cười ha ha lên: “Vịnh Dạ, ngươi thật sự rất đáng yêu, thật không hỗ là đứa con trẫm thương yêu nhất!”
Rất nhanh, tin tức đương kim Hoàng thượng dùng chính miệng mình cho Tứ điện hạ uống thuốc, hơn nữa từ trước đến nay hắn luôn nghiêm túc cư nhiên bị Tứ điện hạ đùa đến cười ha ha truyền khắp cả hoàng cung, làm mọi người cảm nhận Trung Nguyên Tư Không Vịnh Dạ truyền kỳ chuyện thực càng thêm nhiều màu sắc hơn ~~~~
Hết chương thứ hai mươi tám