Tư Không Viêm Lưu đi ra khỏi cổng thiên lao, bên trong u ám mà áp lực, bên ngoài ánh nắng lại rực rỡ, ánh mặt trời tháng bảy độc ác, chiếu ánh sáng chói lọi đến mọi nơi, làm biết bao người quáng mắt.
Trước mắt một mảnh hơi nóng kéo tới, sau lưng thiên lao cũng không ngừng toát ra làn khí âm u lạnh lẽo. Từ nhà tù ra bên ngoài, cảm giác tựa như theo một vòng từ địa ngục đến nhân gian, tương phản mãnh liệt làm cho hắn thấy có chút váng đầu.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thoáng qua Trần Tiến Trung, thản nhiên mở miệng: “Trần Tiến Trung, người đi trước xử lý vết thương trên mặt đi. Trẫm có chuyện phải xử lý, ngươi kêu Lý Đại Phúc đến là được.”
Trần Tiến Trung vết thương trên mặt nghiêm trọng, có máu chảy ra, nơi ấy đã lộ ra màu da thịt màu hồng, cả mặt đều có máu, vừa rồi trong nhà ngục bị hù doạ đổ mồ hôi lạnh cùng nước mắt, thoạt nhìn như một đống hỗn độn.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Trần Tiến Trung nghe thế, trong lòng vô cùng xúc động, Hoàng Thượng thật đúng là quan tâm ta a, ta thật sự là rất hạnh phúc!
Vội vàng tạ ơn, Trần Tiến Trung bụm mặt vội vã tiêu sái.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy ánh mặt trời trắng xám một mảnh giữa không trung, trong mắt một tia ánh sáng, tâm lại dần dần chìm trong bóng tối.
Rõ ràng thời tiết thập phần nóng bức, nhưng hắn lại cảm thấy được toàn thân đang lạnh giá, giống như đặt mình trong băng tuyết mùa đông.
Tư Không Viêm Lưu nhớ tới lời nói của Hoàng hậu vừa rồi trong ngục ~~~
~~~
“Lần này sự kiện thích khách bắt cóc, có phải ngươi ở trong tối mà điều khiển?” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí bình tĩnh, lời nói lại thập phần sắc bén.
Hoàng hậu gật gật đầu, ánh mắt ảm đạm nói không nên lời: “Ta ba năm trước bị ngươi tống vào đại lao, từng viết một phong thơ cho Minh Nguyệt lâu, để bọn họ ba năm sau, phái ra sát thủ ưu tú nhất, vào cung cứu Vĩnh Minh ra, hơn nữa gϊếŧ chết Tư Không Vịnh Dạ.”
“Ngươi đặt vàng bạc châu báu ở Hoà Trữ Cung, chính là chuẩn bị trả công cho hắn.” Tư Không Viêm Lưu nhớ tới Trần Tiến Trung báo chuyện đồ trang sức của hoàng hậu trong Hoà Trữ Cung bị mất, khoé miệng trồi lên một tia cười trào phúng: “Kế hoạch của ngươi thật đúng là thâm hiểm a, cư nhiên kế hoạch ba năm.”
Hoàng hậu ngẩng đầu, ánh mắt xa xôi nhìn hắn, trên mặt trồi lên một tia cười lạnh: “Đó là bởi vì, ta muốn cảm tình của người đối với Tư Không Vịnh Dạ dần dần trở nên sâu sắc, tự tay làm cho nó biến mất trước mắt ngươi.”
“Hừ, chẳng qua, kế hoạch của ngươi thất bại, Vịnh Dạ không có chết.”
Tư Không Viêm Lưu nội tâm có dự cảm mãnh liệt, khẳng định Vịnh Dạ còn sống. Giờ phút này Vịnh Dạ chắc chắn còn ở nơi nào đó trong cung, y tuyệt đối vẫn bình yên vô sự.
“Đúng vậy, thất bại.” Hoàng hậu thất bại gục đầu xuống, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, trong lời nói không che giấu được đau thương: “Không chỉ thất bại, còn Vĩnh Minh của ta. Vĩnh Minh a, mẫu hậu hại ngươi a!!!”
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy lệ rơi đầy trên mặt hoàng hậu, ánh mắt tối tăm, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Vĩnh Minh không có chết.”
Hắn nói với nàng Vĩnh Minh bị loạn tiễn bắn chết, chỉ muốn làm cho nàng không thể giả điên được nữa.
Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin nhìn hắn, môi tái nhợt không ngừng run rẩy, ánh mắt đang ảm đạm đột nhiên trở nên loé sáng, ngữ khí kích động có chút nói lắp: “Ngươi ~ ngươi nói ~ Vĩnh Minh còn sống?”
“Vịnh Dạ hiện tại ở nơi nào?” Không để ý đến ánh mắt chờ mong của nàng, Tư Không Viêm Lưu mở miệng hỏi nàng.
Hoàng hậu ánh mắt đột nhiên trở nên thù hận đứng lên: “Ta làm sao biết hắn ở nơi nào? Ta cũng không phải tên thích khách kia! Ngươi chỉ biết quan tâm đến đứa con của tiện nhân kia, Vĩnh Minh chẳng lẽ không phải con ngươi sao? Ngươi như thế nào có thể tuyệt tình như thế?”
Hoàng hậu ngữ khí sắc nhọn, phẫn nộ lên án hắn, nhấn mạnh hai chữ “tiện nhân” trong lời nói, cố ý làm cho Tư Không Viêm Lưu tức giận.
Tư Không Viêm Lưu không tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu biến đổi thâm thúy hơn, mở miệng hỏi: “Ngươi thật sự không biết?”
“Ta không biết! Đứa con của tiện nhân kia cùng ta không quan hệ!” Hoàng hậu hai tay dùng sức vung ra, hướng hắn gào thét, trong ánh mắt dày đặc oán hận làm cho Trần Tiến Trung đứng bên cạnh rùng mình.
“Ha hả a.” Tư Không Viêm Lưu đột nhiên nở nụ cười, điệu cười nhẹ nhàng có phần tà mị, làm cho người ta sởn tóc gáy.
Hoàng hậu liền cảnh giác nhìn hắn.
“Nếu ngươi nói, Vịnh Dạ là con của tiện nhân.” Tư Không Viêm Lưu cười tà ác, ngữ khí đột nhiên trở nên ôn nhu: “Như vậy, ta cũng khiến cho ngươi biến thành tiện nhân a. Ta sẽ đem Vĩnh Minh giao cho phi tử khác nuôi nấng, làm cho hắn gọi nữ nhân khác là mẫu phi. Sau đó phi tử kia sẽ nói cho hắn: hoàng hậu trước kia là một nữ nhân thấp hèn. Sau đó hắn cũng sẽ gọi ngươi là tiện nhân, ngươi thấy chủ ý này thế nào a?”
Tư Không Viêm Lưu ngữ khí vô cùng ôn nhu. Tựa như lúc trước hai người tình chàng ý thϊếp, đang yêu sâu đậm, hắn cúi bên tai nàng triền miên nói nhỏ, ngữ khí nhẹ nhàng trầm ấm nói ra lời yêu thương chàng chàng thϊếp thϊếp. Chẳng qua hiện tại lời nói thốt ra từ miệng hắn, làm cho nàng giống như sa vào hầm băng, cả người lạnh đến thấu xương.
Nàng cuối cùng đã tin tưởng, nam nhân trước mặt tuyệt đối là ma quỷ.
Hoàng hậu thấy thần sắc hắn tuyệt tình, nhất thời kích động lên, muốn lao ra khỏi nhà tù về phía Tư Không Viêm Lưu, liền bị cai ngục đá vào nhà tù.
Hoàng hậu một phen bổ nhào về phía hai song gỗ, đầu gần như kẹt vào giữa hai thanh gỗ nhà tù, vươn tay về bóng dáng càng lúc càng xa của hắn, kêu khóc thê lương: “Ngươi không thể đối xử với ta như vậy được! Ngươi không thể tuyệt tình như vậy! Hoàng Thượng! Van xin ngươi! Cho ta thấy Vĩnh Minh đi! Chỉ cần gặp mặt một lần là tốt rồi a!”
Tư Không Viêm Lưu cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu khóc khàn cả giọng của nữ nhân bên trong, chính là thản nhiên nói lại một câu: “Ngươi cả đời này, đừng nghĩ đến việc cùng Vĩnh Minh gặp mặt.”
Nhìn thấy Tư Không Viêm Lưu vô tình rời đi, hoàng hậu vô lực trượt xuống, ánh mắt ảm đạm, cánh tay vươn qua song gỗ trở nên vô lực, không ngừng nức nở, rốt cục té trên mặt đất, tuyệt vọng gào khóc.
Trần Tiến Trung nghe được tiếng khóc thê lương của nàng, nội tâm có chút không đành lòng, trộm nhìn thoáng qua Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt đoạn tuyệt, không có một tia thương hại, tuyệt tình như vậy.
Tiếng khóc ồn ào của hoàng hậu dần dần trở nên yếu ớt. Sẽ không có ai để ý đến nàng, cũng không có người đồng tình với nàng, suốt cuộc đời nàng sẽ mãi trôi qua trong cái nơi quanh năm hắc ám, lạnh lùng này. Cả đời sống giữa oán hận cùng hối hận, nổi điên hoặc là chết đi.
~~~
Cảm xúc lạnh lẽo, làm cho y cảm thấy vô cùng ghê tởm, Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy một con rắn quấn quanh cánh tay mình, hơn nữa còn chậm rãi đi vào ống tay áo bên trong, toàn thân nổi da gà.
Y ghét nhất là rắn, hơn nữa nhìn đến chúng cả người sẽ không thoải mái, hận không thể đem chúng đi gϊếŧ hết đến tuyệt chủng luôn. Chẳng qua hiện tại y căn bản không có biện pháp nhúc nhích, đành phải chịu đựng cảm giác ghê tởm, trơ mắt nhìn nó trườn qua trườn lại trên người mình.
Con rắn này đặc biệt thích y, không chỉ chần chừ trên người y không đi, hơn nữa còn cư nhiên hướng đến ống tay áo bên trong của y mà đi vào.
Nó thường thường phun một chút đầu lưỡi vào cánh tay y, mỗi lần chạm vào một chút, cái loại cảm giác trơn dính ẩm ướt này làm cho da đầu y run lên.
Con rắn này chậm rãi đi vào trong quần áo y, sau đó chui tới chui lui. Y đều có thể cảm nhận được sự ma sát của nó trên da thịt trước ngực mình cảm giác vô cùng ghê tởm.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn ngực mình phập phồng không ngừng, hận mình không thể chạy đi, chính là sợ hãi càng sâu, tinh thần y lại càng tỉnh táo, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa thì khóc thét lên.
Sau đó, một thời gian khá lâu, con rắn này đem thân thể y trở thành trò chơi, cứ bò tới bò lui, điều này làm cho Tư Không Vịnh Dạ ngay cả ý định chết cũng có.
“Van cầu ngươi, nhanh đi đi.” Tư Không Vịnh Dạ cầu xin trong im lặng, huyệt Thái Dượng đập thình thịch, trán nổi gân xanh dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Như cảm giác được tâm tình thống khổ của y, con rắn rốt cuộc cũng theo thân thể y bò ra, cùng y mở to đôi mắt nhỏ, Tư Không Vịnh Dạ nước mắt lưng tròng nhìn nó, cảm kích đến muốn khóc trào nước mắt, thần linh a, ngươi đi ra ngoài đi ~~~!
Con rắn vẫn nhìn y không nhúc nhích, cái đầu hình tam giác ngược, còn không ngừng thè lưỡi hướng về y, ánh mắt giống như hai khối đá quý màu đen phát sáng, toàn thân xanh biếc giống như ngọc bích, thoạt nhìn thập phần tươi đẹp.
Tư Không Vịnh Dạ cả người cứng đờ.
Sau đó, không để ý đến Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đang chống đỡ mạnh mẽ, nó cư nhiên một phen ghé sát vào người y, sau đó không còn nhúc nhích, ánh mắt vẫn không nhúc nhích theo dõi y.
“…”
Sau hồi lâu, Tư Không Vịnh Dạ mới nhận ra, nó cư nhiên ở trên người y trợn tròn mắt ngủ!!! (rắn không có cách nào nhắm mắt a)
Tư Không Vịnh Dạ nước mắt lưng tròng nhìn nó, ngước nhìn trời hét lên trong im lặng: Trời ạ! Cho Thiên Lôi đánh chết ta đi!
Hết chương thứ hai mươi hai.