Tư Không Viêm Lưu trong ánh mắt thoáng qua một tia không đành lòng, đối với Trần Tiến Trung mở miệng: “Thế thì, tuỳ ý đưa hắn đi hậu táng đi. Nhớ gửi một khoản tiền cho người nhà của hắn.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Trần Tiến Trung nhìn thấy lính cai ngục bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi, không khỏi đánh một cái rùng mình. Cai ngục cơ hồ có thể nói là bị tàn phá không chịu nổi, trên mặt máu thịt lẫn lộn, trên cánh tay đều có thể thấy dày đặc bạch cốt.
Nhà tù của Hoàng hậu ngay cuối thiên lao, gian ngục cuối cùng. Nơi này cũng là nơi tối tăm nhất thiên lao, không có đuốc, mặt khác trong phòng giam cửa sổ ở mái nhà cũng không có, quanh năm chìm trong bóng tối.
Tư Không Viêm Lưu đứng trước mặt hoàng hậu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Một bên Trần Tiến Trung cầm một cây đuốc, ánh lửa làm nổi bật đôi đồng tử đen như ngọc của Tư Không Viêm Lưu, giống như ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ trống trải, làm cho ánh mắt của hắn vô cùng uy nghiêm.
Trước mặt hoàng hậu đầu tóc rối bù, trên mặt tái nhợt, thân thể gầy, giống như người đang tuổi xế chiều. Hoàn toàn không còn xinh đẹp như năm đó.
“Hoàng Thượng, ngươi cuối cùng cũng nhớ ta rồi, đã lâu không có lâm hạnh ta, Oánh phi tốt như vậy sao, thần thϊếp so ra đâu có gì kém nàng?” Hoàng hậu ánh mắt không có trọng điểm, cười thập phần vặn vẹo, thanh âm mang theo một chút điên loạn, khàn khàn thâm trầm, giống như xẹt qua lớp giấy nhám thô ráp, làm cho người ta cả người nổi da gà.
Hoàng hậu điên rồi? Trần Tiến Trung vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu.
Tư Không Viêm Lưu thần sắc không thay đổi, vẫn như trước không chuyển mắt nhìn nàng, ánh mắt càng thêm thâm thuý.
“A! Vĩnh Minh! Hoàng Thượng đến xem chúng ta! Nhanh lên kêu phụ hoàng a!” Hoàng hậu đột nhiên ôm lấy một đống rơm bên cạnh, vô cùng hưng phấn hét ầm lên, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tư Không Viêm Lưu: “Thần thϊếp thỉnh an Hoàng Thượng!”
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy nàng, khoé miệng đột nhiên toát ra một tia cười lạnh, trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng gần như tàn nhẫn.
“Ngươi có biết Vĩnh Minh hiện tại nơi nào không?” Tư Không Viêm Lưu thanh âm không nhanh không chậm, mang theo vẻ thản nhiên mê hoặc, ánh lửa màu đỏ in lên khuôn mặt anh tuấn mang theo ba phần tà ác, bảy phần mị hoặc.
“Ha hả, Hoàng Thượng rốt cuộc đến gặp ta, Vĩnh Minh a, chúng ta hảo hạnh phúc a, Hoàng Thượng không có quên chúng ta.” Hoàng hậu không để ý đến hắn, chính là chỉ chú ý đến đống rơm đang ôm mà độc thoại, ánh mắt rã rời.
Trần Tiến Trung nhìn thấy vị hoàng hậu đã từng cao quý này, ngầm thở dài một hơi. Nàng đã từng xinh đẹp lộng lẫy, được Hoàng Thượng sủng ái, dưới một người trên vạn người. Nhưng vì tự ái, rơi vào nông nỗi như thế, thật sự là tự làm bậy, không thể sống a.
Tư Không Viêm Lưu nhìn nàng, thản nhiên mở miệng nói: “Ngày hôm qua Ngự lâm quân bắn chết một thích khách, thích khách kia võ công thập phần cao cường, bắt cóc Vịnh Dạ cùng Vĩnh Minh.”
Hoàng hậu, nghe đến lời nói sau của hắn, thân thể có chút rung động, nhưng trên nét mặt vẫn như cũ không thay đổi, y nguyên thần sắc ngây ngô cười hề hề.
Tư Không Viêm Lưu mang trên mặt một tia cười tà mị, đối mặt nàng, ngữ khí càng thêm thong thả hơn: “Thích khách tử vong tại chỗ, hơn nữa bởi vì Ngự lâm quân mắc sai lầm, tiễn bắn trật, ngộ sát một vị hoàng tử, ngươi muốn biết vị hoàng tử kia là ai không?”
“Cục cưng ngoan, cục cưng ngủ.” Hoàng hậu để bó rơm dựa vào trong lòng, thấp giọng hát lên khúc hát ru, nhưng không cách nào che dấu được bất an trong ánh mắt.
Tựa hồ là thử thách kiên nhẫn ở nàng, Tư Không Viêm Lưu nói xong câu này, hồi lâu đều không mở miệng.
Trong phòng giam trở nên yên lặng, cây đuốc trong tay Trần Tiến Trung cháy hừng hực phát ra tiếng động.
“Đùng!” Cây đuốc đang cháy đột nhiên phát tra tiếng nổ lớn, trong phòng giam thân thể ba người đồng thời chấn động.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy lo lắng trong mắt hoàng hậu dần sâu thêm, mang theo một tia cười tà mị, lúc này mới mở miệng: “Ta đến nói cho ngươi biết, hoàng tử bị bắn chết là ~~~”
Tư Không Viêm Lưu cố ý ngừng lại, hoàng hậu trên vẻ mặt có chút vặn vẹo, tay cầm bó rạ dùng sức nắm chặt nên có chút tái nhợt.
Nhìn thấy hoàng hậu lo lắng phát điên nhưng vẫn cố hết sức giữ nguyên thần sắc ngây ngô trên mặt, nội tâm một trận cười khẩy, làn môi khẽ mở, trong miệng thản nhiên phun ra ba chữ: “Là ~~~ Vĩnh Minh.”
Hoàng hậu thân thể bỗng chốc rung động dữ dội, nước mắt dần dần tràn đầy trong mắt, sắc mặt giờ phút này không có một tia huyết sắc.
Tư Không Viêm Lưu nhìn nàng, trên mặt lộ ra nét cười, vô cùng tàn nhẫn nói tiếp: “Ngươi có biết nó chết như thế nào không? Nó bị một mũi tên nhọn bắn thủng đầu, ngay cả kêu lên cũng không có liền lập tức tắt thở, ánh mắt trợn trừng, thật chết không nhắm mắt a!”
Hoàng hậu nước mắt đè nén không được liền lăn xuống, cắn chặt môi dưới, từ răng chảy ra, một mảng đỏ sẫm, làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của nàng, có vẻ vô cùng chướng mắt.
Thần sắc hoàng hậu lúc này cực kỳ đáng thương, Trần Tiến Trung có chút không đành lòng.
Nhưng Tư Không Viêm Lưu cũng không vì vậy mà buông tha nàng, khuôn mặt vẫn mang ý cười nói: “Ngươi có biết lúc Vĩnh Minh chết chảy huyết ra sao không? Ta tận mắt thấy trong miệng, trong lỗ mũi, trong mắt hắn máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng, cả mặt đất đều bị nhuộm thành màu máu. Hơn nữa, ở miệng vết thương không ngừng đổ máu đó, não còn chảy ra bên ngoài, người có biết màu sắc của não ra sao không” ~~~ là màu tím ~~~”
“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Van cầu ngươi đừng nói! Không cần hơn nữa a!” Hoàng hậu điên cuồng lắc đầu, khóc nức nở, tiếng nói khàn khàn phát ra như phá vỡ thanh la.
Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy hoàng hậu rốt cuộc đã lộ mặt thật, cười vô cùng lãnh khốc: “Hừ! Ngươi rốt cuộc không giả điên nữa sao? Như vậy, hiện tại chúng ta có thể hảo hảo thảo luận một chút, ngươi làm cho tốt đi.” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí thản nhiên, nhưng thực ra bên trong toả ra sự tuyệt tình.
Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ nhìn thấy vẻ mặt tuyệt tình của Tư Không Viêm Lưu, đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt chính là ác ma đến từ tầng thấp nhất của địa ngục.
Hết chương thứ hai mươi