Chương 101

Sáng sớm.

Tư Không Viêm Lưu tỉnh lại đầu tiên.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ giống như một con mèo con ngủ trên người mình, Tư Không Viêm Lưu liền cười sáng lạn.

Tối hôm qua, phụ tử hai người từ trưa hoan ái tới khuya, thậm chỉ cả cơm chiều cũng bỏ đã trực tiếp mệt ngã vào giường.

Một đêm này, đúng là ngủ với một hương vị ngọt ngào trước nay chưa từng có.

Hai tay gối lên sau đầu, Tư Không Viêm Lưu lẳng lặng nhìn gương mặt bé ngủ an bình trong lòng mình.

Lẳng lặng ghé vào trong ngực rắn chắc của nam nhân, hai tay Tư Không Vịnh Dạ ôm lấy hông Tư Không Viêm Lưu, giống như một con mèo bám lấy chủ nhân, cả đêm đều là khóa hai chân vào hông Tư Không Viêm Lưu.

Phân thân kiên quyết của Tư Không Viêm Lưu là một đêm ngủ say trong hậu huyệt ấm áp của Tư Không Vịnh Dạ.

Bị một nội bích mon mềm bao chặt lấy, nội tâm Tư Không Viêm Lưu trào ra một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

Đây thật sự là cảm giác tối tuyệt vời trên nhân gian.

Đây không chỉ đại diện cho Tư Không Vịnh Dạ đã là người của hắn, còn là tâm cùng thân thể hai người đã đạt tới một độ phù hợp hơn bao giờ hết.

Lằng nhằng trói buộc nhiều năm như vậy, Tư Không Vịnh Dạ vốn xém tí nữa bị hắn hại chết giờ đã trở thành ái nhân của hắn.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút cảm khái: đây đúng là ý xấu của lão thiên gia a!

Nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Tiểu tử kia, rời giường, thái dương đã nắng lên rồi!”

“Ân ~~~!”

Phát ra một tiếng rêи ɾỉ biếng nhác, Tư Không Vịnh Dạ mày hơi hơi nhăn lại, phất tay gạt móng vuốt sói của hắn, quay đầu sang một bên, tiếp tục ngủ.

Tư Không Viêm Lưu nháy mắt bị hãm lại.

Dáng vẻ tiểu tử kia làm nũng đáng yêu như vậy, thật sự là … đáng yêu đến bó tay.

Cố nén xúc động đặt tiểu tử kia dưới thân tiếp tục XXOO, Tư Không Viêm Lưu bất đắc dĩ nghĩ: Tiểu tử kia sao lại càng lớn càng đáng yêu?

Trước kia còn có thể nhẫn được, hiện tại Tư Không Vịnh Dạ chỉ tùy tiện làm một động tác đơn giản, Tư Không Viêm Lưu sẽ có cảm giác tim đập mạnh nhanh hơn.

Đối với vua của một nước mà nói, không có lực khống chế như vậy, thật sự là một bi kịch.

Tiểu tử kia không có dấu hiệu rời giường, Tư Không Viêm Lưu nhất thời nổi hứng chơi đùa, không biết bé bị mình làm tỉnh thì sẽ có dáng vẻ gì?

Dùng sức nâng thắt lưng một chút, làm cho phân thân chôn trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ trừu sáp một chút.

“A ~~!”

Hậu huyệt truyền đến kí©h thí©ɧ kịch liệt làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ chấn động, lập tức từ mộng đẹp ngọt ngào tỉnh lại.

Rêи ɾỉ cực kỳ mê người làm cho tinh thần Tư Không Viêm Lưu nhộn nhạo mãnh liệt.

Tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt mơ hồ nhìn chung quanh, khi nhìn rõ ràng nam nhân trước mắt đang cười xấu xa, nhất thời ngẩn ra, sau đó mặt hồng đến cổ.

Hai tay chống trên thân nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ vội vã muốn từ trên thân nam nhân ngồi dậy.

“A~!”

Đau nhức dữ dội từ phần eo truyền đến nháy mắt lấy hết khí lực của y, Tư Không Vịnh Dạ hét thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã trở lại trong lòng nam nhân.

Tư Không Viêm Lưu tức khắc cười như đường làm quan rộng mở.

Ngồi dậy ôm Tư Không Vịnh Dạ vào lòng, dựa vào thành giường, Tư Không Viêm Lưu giả mù sa mưa mở miệng hỏi: “Vịnh Dạ, ngươi không sao chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt hắn sau khi ăn no nê thì đắc ý, Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng.

Cố nén xúc động một đấm đấm nát răng hắn, Tư Không Vịnh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Ngươi thử bị một cây gậy to tới tới lui lui sáp một buổi tối xem?”

“Ha ha ha!” Ôm bé con trong lòng, Tư Không Viêm Lưu cười thật thoải mái.

Khi Tư Không Viêm Lưu cười, thân thể kịch liệt chấn động làm cho bên trong hậu huyệt truyền đến từ đợt tê dại cực kỳ mất hồn.

Cảm giác này…

Thoáng ngẩn ngơ một chút, Tư Không Vịnh Dạ mới ý thức được, đồ vật kia của nam nhiên còn cắm trong cơ thể y, hơn nữa nguyên đêm cũng chưa rút khỏi cơ thể y!

Sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ nhất thời hồng đến trắng, sau đó từ trắng thành xanh, cuối cùng là đen như đáy nồi, cả quá trình biến hóa phấn kích lộ ra, tốc độ cực nhanh làm cho người ta thán ngôn mà nhìn.

Khẽ cắn môi, hai tay chống lên bả vai Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Vịnh Dạ cố gắng đứng dậy, muốn làm cho phân thân của nam nhân rút ra khỏi hậu huyệt của mình.

Tư Không Viêm Lưu xấu xa cười, tay phải ôm lấy thắt lưng y, nhấn mạnh thân thể y xuống một cái.

“Ngô ~!” Tư Không Vịnh Dạ kêu rên một tiếng, thân thể bỗng nhiên trầm xuống, phân thân đã rút ra được một nửa lại hoàn toàn nhập vào bên trong hậu huyệt của y.

“Ngươi làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ giận trừng mắt nhìn Tư Không Viêm Lưu, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói.

Tư Không Viêm Lưu ôm chặt lấy thắt lưng y, cười xấu xa nói: “Phụ hoàng muốn ở trong cơ thể Vịnh Dạ trong chốc lát, ở trong thân thể Vịnh Dạ rất thư thái.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời đỏ mặt, đầu cúi xuống trước ngực hắn, thấp giọng nghiếng răng: “Ngươi lão biếи ŧɦái này, ham mê luôn hạ cấp như vậy.”

Tư Không Viêm Lưu cười ha hả, lấy tay khều cằm y, ngữ khí ngả ngớn mở miệng đùa giỡn nói: “Đó là Vịnh Dạ rất đáng yêu mà, ‘lão nam nhân” giống phụ hoàng thích nhất là cùng tiểu tử Vịnh Dạ phấn phấn nộn nộn cùng một chỗ mà.”

Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa thở cũng không thở được.

Một đêm này qua đi, độ dày da mặt của Tư Không Viêm Lưu lại tăng thêm một bậc.

Vô lực cãi cọ với hắn, Tư Không Vịnh Dạ cứ ghé vào bờ vai hắn, chán đến chết thưởng thức lọn tóc dài đen của Tư Không Viêm Lưu.

“Vịnh Dạ, không được chơi tóc trẫm.” Tư Không Viêm Lưu một phen chụp móng vuốt sói nhỏ của y, tức giận nói.

Tư Không Vịnh Dạ khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao?”

Tư Không Viêm Lưu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y chăm chú: “Trẫm chính là ngôi cửu ngũ, sao có thể dễ dàng tha thứ có người đùa bỡn tóc mình như thế chứ?”

Tư Không Vịnh Dạ ngây người ngẩn ngơ, ánh mắt chớp chớp thật to, vẫn là không hiểu được.

Thấy vẻ mặt tiểu tử kia mơ hồ, Tư Không Viêm Lưu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dùng ngón tay chỉ chỉ trán y, tức giận mở miệng nói: “Ngươi a, sắp mười bốn rồi, vẫn còn ngây thơ như vậy, trẫm rốt cuộc là nên cao hứng hay nên chán nản đây? Tóc người khác có thể tùy tiện đùa loạn sao? Thật là một tiểu tử không hiểu chuyện.”

Tuy rằng trong ngữ khí của Tư Không Viêm Lưu mang theo một tia trách cứ, nhưng ánh mắt nhìn Tư Không Vịnh Dạ vẫn ôn nhu như cũ.

Cho tới lúc này, Tư Không Vịnh Dạ mới bừng tỉnh, cổ nhân thời đại này đối với tóc tai linh tinh gì đó phi thường xem nặng, câu “thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu”* đã sớm là chuẩn mực đạo đức của bọn họ rồi, tuyệt đối không thể vi phạm.

Cho nên, người thời đại này tuyệt đối không cho phép người khác loạn chạm vào đầu tóc của họ.

Nhìn thấy vẻ sủng nịch nồng đậm trong mắt nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ lại một lần nữa đỏ mặt.

“Phụ hoàng, thật xin lỗi, Vịnh Dạ về sau sẽ không loạn chạm tóc của phụ hoàng.” Tư Không Vịnh Dạ rầu rĩ mở miệng nói.

Tư Không Viêm Lưu sủng nịch sờ sờ đầu y, ngữ khí ôn hòa mở miệng nói: “Không việc gì, Vịnh Dạ nếu muốn chạm, thì cứ chạm đi, phụ hoàng không cần mấy thứ này.”

Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn hắn, nửa ngày cũng không nói câu nào.

Sau một lát, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên ôm cổ nam nhân, vẻ mặt hạnh phúc, đầu cọ ở cổ hắn, giống như một con mèo làm nũng.

Cổ bị ôm không thở nổi, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười bất đắc dĩ: “Ngươi tiểu tử này, càng lớn càng dính vào ta.”

Tư Không Vịnh Dạ cười ha hả làm nũng nói: “Ai bảo phụ hoàng đối với Vịnh Dạ tốt như vậy mà? Vịnh Dạ thật sự là càng ngày càng thích phụ hoàng!”

Nụ cười trên mặt Tư Không Viêm Lưu nhất thời trở nên vô cùng sáng lạn.

Cảm giác hạnh phúc lan tràn trong lòng, không khí ngọt ngào chung quanh hai người lên mên, hai phụ tử thân thiết cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tình yêu của nhau càng trở nên nồng hậu.

************

Đột nhiên nhớ tới chuyện lễ trưởng thành của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu làm bộ lơ đãng mở miệng nói: “Đúng rồi, Vịnh Dạ, qua vài ngày nữa ngươi sẽ tròn mười bốn tuổi, phụ hoàng chuẩn bị cho ngươi một lễ trưởng thành thật long trọng, thuận tiện tìm một ngày phong ngươi làm Thái tử, ngươi thấy thế nào?”

Nụ cười trên mặt Tư Không Vịnh Dạ phút chốc cứng đờ, có chút không vui quay đầu đi, thấp giọng nói: “Có thể không tổ chức không? Vịnh Dạ chỉ muốn cùng phụ hoàng ở một chỗ, hơn nữa Vịnh Dạ tuyệt không muốn làm Thái tử.”

Tư Không Viêm Lưu trên mặt lạnh lùng: “Nói bậy bạ gì đó mà? Lễ trưởng thành của hoàng tử là chuyện trọng yếu nhất trong cả đời của hoàng tử Đại Hoa triều mà, sao có thể không tổ chức?”

Nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ ủy khuất, biểu tình của Tư Không Viêm Lưu nhu hòa xuống, ngữ khí cũng ôn nhu không ít: “Ngoan, Vịnh Dạ, loại chuyện này không thế bốc đồng.”

“Đã biết, phụ hoàng.” Tư Không Vịnh Dạ càng cúi đầu thấp xuống, rầu rĩ hồi đáp: “Vịnh Dạ về sau sẽ không tùy hứng như vậy nữa.”

Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút áy náy, tiểu tử kia khẳng định là có nguyên nhân mới cự tuyệt lời đề nghị này, mình vừa rồi không phân tốt xấu liền răn dạy y, hình như có hơi quá đáng.

“Cái kia, Vịnh Dạ tại sao không muốn làm lễ thành nhân?” Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng nâng cằm y lên, mặt mang mỉm cười mở miệng hỏi: “Vịnh Dạ đã muốn thành nhân, hẳn phải là thực vui vẻ mới đúng a, sao lại có dáng vẻ không tình nguyện mà.”

Nhìn thấy quan tâm cùng ôn nhu trên mặt hắn, Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên cắn môi dưới, trầm mặc không nói.

Hết chương thứ một trăm lẻ một.

“thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu”*: thân thể tóc da, chịu ơn cha mẹ.