“Còn không mau cởi bỏ dây thừng cho Tứ điện hạ! Các ngươi quả nhiên không muốn sống rồi! Nhanh gọi Thái y! Nếu Tứ điện hạ có mệnh hệ gì, các ngươi chết chắc rồi!” Hoàng hậu vừa lúc nãy tay chân luống cuống đã nhanh chóng hồi phục lại, rất nhanh chóng lèo lái, trách mắng bọn chúng. Mấy tên tiểu thái giám tuy rằng bị sắc mặt của Hoàng thượng doạ đến mức tè ra quần, nhưng là còn biết đúng mực, vội vàng cởi dây thừng trên cổ Tư Không Vịnh Dạ. Tư Không Vịnh Dạ cơ hồ sắp hít thở không thông, thần khí không rõ, mồm to vô thức thở phì phò, trên cổ còn thấy rõ ràng một vệt dây hồng hồng, trên làn da trắng nõn của Tư Không Vĩnh Dạ, có vẻ càng nhìn thấy ghê người.
Đi đến bên người Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu ngồi xuống, nhìn ánh mắt sương mù của Tư Không Vịnh Dạ, nội tâm một trận đau lòng. Tuy rằng cữu cữu y phạm tội tày trời, nhưng y dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa trên người còn là lưu huyết của mình, cơn giận hai năm qua cũng đã tiêu tan, từ lâu tan thành mây khói, giờ phút này Tư Không Viêm Lưu trong lòng vô cùng hối hận, chính mình để y bị đem đến đây làm y bị tra tấn, hơn nữa đối với y cũng chẳng quan tâm, nếu hôm nay không phải tình cờ thấy y, nói không chừng y có ngày bị tra tấn mà im hơi lặng tiếng đến chết.
Nghĩ đến đây, Tư Không Viêm Lưu giận dữ phản cười, vẻ mặt âm chất*, nhìn Hoàng hậu: “Hóa ra Hoàng hậu chính là như vậy hảo hảo chiếu cố con ta a, xem ra Hoàng hậu thật là một hiền thê lương mẫu** mà.” Trong giọng nói mang theo một tia châm chọc cùng tức giận không giấu được.
“Hoàng Thượng, không phải, đây là mấy tên nô tài to gan lớn mật, cư nhiên giựt dây Vĩnh Minh gây ra việc này, thỉnh Hoàng Thượng minh giám!” Hoàng hậu che giấu vẻ kinh hoàng, một phen chỉ vào mấy tên tiểu thái giám đã sợ đến sắp hồn phi phách tán, hung tợn mở miệng: “Các ngươi nô tài ác độc, không hảo hảo hầu hạ chủ tử, cư nhiên khiến bọn hắn làm ra việc trái đạo đức như vậy, thật sự là tội ác ngập trời!”
“Hoàng ~ Hoàng Thượng tha mạng!” Mấy tiểu thái giám nghe Hoàng hậu nói vậy, nhất thời sợ tới mức tè ra quần, hướng Tư Không Viêm Lưu không ngừng dập đầu, trong đó có một tiểu thái giám đầu đã bị sứt mẻ cả, khuôn mặt bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, nhưng vẫn là không dám dừng lại, lúc này thanh âm đầu chạm đất nặng nề tràn ngập toàn đại sảnh.
Tư Không Viêm Lưu nhìn vẻ mặt “uy nghiêm” của Hoàng hậu, nội tâm nhất thời cực kỳ thất vọng, nguyên bản là Mẫu nghi thiên hạ giờ phút này giống như một ả đàn bà phố chợ bình thường vì tư lợi, nội tâm hiểm độc, không chỉ tàn nhẫn ngược đãi hài đồng, hơn nữa khi bị phát hiện, không chút do dự gán tội cho nô tài, nữ nhân độc ác như thế, mình trước đây lại cư nhiên lập nàng làm Hoàng hậu.
“Hoàng hậu thật đúng là thiết diện vô tư a.” Lộ ra một nụ cười châm chọc, Tư Không Viêm Lưu thần sắc tràn ngập khinh bỉ nhìn Hoàng hậu, ánh mắt của hắn làm cho Hoàng hậu nội tâm một trận run rẩy, loại thần sắc này biểu hiện hắn đã giận đến cực điểm, đã sắp bùng nổ đến nơi.
“Hoàng Thượng, thần thϊếp thật sự không biết chuyện, đám cẩu nô tài xúi giục Vĩnh Minh làm ra sự việc tàn nhẫn thế này, là thần thϊếp quản giáo vô phương, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.” Hoàng hậu quỳ gối xuống mặt đất, biểu tình bình tĩnh, chính là vài giọt mồ hôi lạnh chảy nơi thái dương bộc lộ ra nội tâm đang kinh hoàng của nàng.
“Hừ! Quả thật là phải trách phạt, vậy ngươi nói phải trách phạt như thế nào? Là đánh ngươi năm mươi đại bản, hay là trực tiếp đưa đến thiên lao, hay là gỡ bỏ Phượng quan*** trên đầu ngươi?” Ngữ khí Tư Không Viêm Lưu thản nhiên, nhưng là lại làm cho người nghe trong lòng run sợ.
“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khó có thể tin được nhìn hắn, bi thương mở miệng: “Hoàng Thượng quả thực xử oan cho thần thϊếp sao? Chẳng lẽ ngay cả tra cũng không tra liền trực tiếp định tội thần thϊếp? Trong ngục giam đại lao cũng còn phải điều tra rõ tội trạng phạm nhân mà, Hoàng Thượng tại sao có thể không phân rõ xanh đỏ đen trắng liền phán tội ta!” Âm điệu ngày càng cao, hùng hổ gây sự.
“Hừ! Có phải oan uổng hay không, chính ngươi biết, ta cũng lười nói với ngươi. Ta sẽ điều tra rõ chân tướng chuyện này, nếu ngươi thật sự ngược đãi Vịnh Dạ, vậy ngươi chờ hạ đại lao đi!” Hoàng hậu hăm doạ tranh cãi làm cho Tư Không Viêm Lưu vốn ngấm ngầm chịu đựng không được bạo phát tức giận ra, ngữ khí mạnh mẽ cực kỳ cứng rắn, lời nói ý là không cho nàng một con đường sống nào.
“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu đột nhiên khóc lên, cực kỳ bi ai nằm trên mặt đất, lê hoa đái vũ khóc lóc, rất đáng thương. Chính là hiện tại Tư Không Viêm Lưu đối với nàng cực kỳ thất vọng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng cũng không làm hắn mềm lòng, ngược lại còn làm hắn chán ghét nàng hơn.
“Oa ~~~! Phụ hoàng khi dễ mẫu hậu, phụ hoàng xấu xa!” Một bên Tư Không Vĩnh Minh đột nhiên gào khóc lên, đối với Tư Không Viêm Lưu vừa đá vừa đánh, đám nô tài chung quanh sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
“Câm miệng!” Tư Không Viêm Lưu bị nó làm phiền, hung hăng hét lên với nó, nháy mắt làm nó ngừng khóc.
Tư Không Vĩnh Minh đột nhiên chạy đến bên Tư Không Vịnh Dạ đã sắp hôn mê, hướng y hung hăng đá y, vừa đá vừa mắng: “Ngươi tiện nhân kia! Đều là ngươi làm hại! Làm phụ hoàng khi dễ mẫu hậu còn khi dễ ta! Ngươi như thế không chết đi a! Tiện nhân! Tiện nhân!” Tư Không Vịnh Dạ không hề hay biết không có chút kháng cự nào, mặc cho nó một cước một cước hướng trên người mình mà đá, giống như một con búp bê bằng bố bị tàn phá.
“Ngươi dừng tay cho ta!” Tư Không Viêm Lưu vốn còn sót chút tức giận rốt cuộc đến lúc này bộc phát hoàn toàn, một tiếng hét to đến mức tất cả mọi người đều quỳ xuống đấy, cả người phát run, Hoàng hậu cũng sắp ngất đi, không ngừng lấy tay ấn vào huyệt Thái dương.
Tư Không Vĩnh Minh bị doạ ngồi bệt trên mặt đất, nghẹn họng, gào khóc, thanh âm kinh thiên động địa: “Oa ~~~ phụ hoàng là người xấu, phụ hoàng khi dễ Vĩnh Minh!”
Tư Không Viêm Lưu lắc lắc tay áo, thật cẩn thận ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tư Không Vịnh Dạ, vẻ mặt bé con trong lòng có chút thống khổ, quần áo rộng thùng thình mà cũ nát bao lấy thân hình nhỏ gầy của y, giống như không có một chút sức nặng, nhìn khuôn mặt hắn nhỏ nhắn nhíu nhíu mày, Tư Không Viêm Lưu đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót ~~~
“Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không bỏ qua như vậy. Đợi kết quả sau này, ngươi cùng Vĩnh Minh không được rời Hoà Trữ Cung nửa bước. Nếu Vịnh Dạ có chuyện gì, ngươi chờ tiến thiên lao đi.” Tư Không Viêm Lưu ngữ khí thản nhiên, nhưng ẩn hàm sức ép không thể nghi ngờ: “Còn các người vừa rồi… súc sinh ngược đãi Vịnh Dạ, kéo ra ngoài lăng trì đi.” Tư Không Viêm Lưu nói xong, mi cũng không nhăn lấy một chút, xoay người bước đi, bỏ lại một đám ở nơi đó gào khóc, dập đầu xin tha thứ, ôm Tư Không Vịnh Dạ, hướng về Cửu Hoa Cung ~~~
Hết chương thứ mười
*âm chất: âm đức, tạm hiểu là không có ý tốt (hidden good deeds = giấu ý tốt đi)
**hiền thê lương mẫu: người vợ hiền, mẹ hiền
***Phượng quan: mũ của Hoàng hậu, ở đây hiểu gỡ bỏ Phượng quang là ám chỉ truất phế Hoàng hậu.