Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Lúc Tạ Đạc xuống máy bay đã là chiều ngày ba mươi mốt.
Thẩm An Đồ nghe nói anh và Trần Húc sẽ cùng về nên mời cậu ta vào nhà ăn cơm chiều.
Chu Minh Huy biết tin cũng dày mặt tới biệt thự, lúc đầu Thẩm An Đồ không tính cho hắn ta vào cửa, nhưng không ngờ Chu Minh Huy vừa thấy mặt cậu đã gọi một tiếng Tạ phu nhân, nịnh đến mức cậu phải giơ cao đánh khẽ, hé cửa ra cho hắn chen đầu vào.
Quý Viễn là người đến cuối cùng, hắn vừa vào cửa thì đã bị áp đảo bởi sự náo nhiệt trong phòng.
Trước cánh cửa sổ kiểu pháp trong phòng khách có một bàn đánh bài.
Thẩm An Đồ, Tạ Đạc, Tạ Văn Hiên và Trần Húc bốn người đang vây lại làm một sòng.
Chu Minh Huy đứng sau lưng Trần Húc làm quân sư quạt mo, mấy lần hét lên đòi cướp bài Trần Húc rồi ném mấy lá mình muốn xuống bàn, Trần Húc đen mặt nói ai cho anh đánh? Chu Minh Huy lập tức vâng vâng dạ dạ xin lỗi.
Ván này Tạ Văn Hiên làm địa chủ, cậu ta vừa chơi bài vừa than vãn với mọi người rằng muốn mời Trình Nhất đón năm mới mà lại bị từ chối lịch sự, khéo sao trong TV còn đang chiếu quảng cáo của Trình Nhất.
Cậu ta lơ lơ như không biết gì, khi Tạ Đạc đánh J xuống thì Tạ Văn Hiên vứt sáu lá ra.
"Quý Viễn tới cậu đó." Thẩm An Đồ ngoắc Quý Viễn, chủ động nhường vị trí còn lại: "Tôi sang bếp phụ dì Triệu, sắp đến giờ cơm rồi.."
"Được..." Quý Viễn vừa tới đã đi vào bàn, Tạ Đạc cũng đứng lên.
Thẩm An Đồ không đánh bài thì Tạ Đạc cũng chẳng còn hứng, đưa vị trí sang cho Chu Minh Huy.
"Tới lượt anh kìa Quý Viễn, đánh đi đánh đi." Tạ Văn Hiên thấy Quý Viễn ngơ ra nên thúc hắn mau đánh bài.
"À..." Quý Viễn cầm bài của Thẩm An Đồ rồi nhìn thoáng qua, tiện tay ném con tám xuống vừa khéo để Tạ Văn Hiên chạy con rác.
Trong nhà bếp, dì Triệu đang loay hoay tối mắt tắt mũi: "Tám chén gạo không biết đủ ăn không, cũng không biết có hợp khẩu vị mọi người không nữa."
Tạ Đạc tựa vào cạnh cửa góp lời: "Không thích ăn thì cứ để cho mấy đứa đấy đói, con và cậu Thẩm đây thích ăn là được rồi."
Dì Triệu cũng cười theo: "Người khác dì không dám nói, nhưng mấy món này dì chắc chắn cậu Thẩm thích ăn luôn."
Đồ ăn nấu xong hết cả, Thẩm An Đồ cũng để dì Triệu về, cậu và Tạ Đạc cùng dọn đồ ăn lên bàn, gọi đám người đang đánh bài vào ăn cơm.
Biệt thự này chưa bao giờ rộn rã như thế.
Tạ Đạc không thích ồn ào nên trước đây anh luôn ở trong khu nhà họ Tạ, mỗi ngày lễ tết sẽ có rất nhiều họ hàng đến thăm.
Bên ngoài thì họ khen nhau nhưng trong mắt là sự ghen ghét và không cam lòng.
Tạ Đạc như bị mắc kẹt trong những lời đàm tiếu đâm chọc, không phản ứng chút gì.
Nhưng giờ phút này dù cho Tạ Văn Hiên có la hét ầm ĩ hay Chu Minh Huy ngoa ngoắt, tất cả như sóng biển dạt vào bờ cát rồi làm ướt mắt cá chân của anh, nó không khiến cho người ta ghét mà trái lại còn khiến họ mong chờ thêm những cơn thủy triều lớn hơn nữa.
Tạ Đạc nhìn Thẩm An Đồ đang tất bật trên bàn cơm mà trong lòng chan chứa.
Thẩm An Đồ bắt được ánh mắt Tạ Đạc, nhìn lướt qua bên bài mọi người vẫn còn đang đánh bài với nhau, cậu kẹp đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt để lên miệng Tạ Đạc, sau đó thừa dịp Tạ Đạc cúi đầu chuẩn bị ăn thì lại rút đũa đi, cậu hôn chụt lên mặt anh một cái thật nhanh, mà miếng sườn đó thì lại rơi vào trong miệng mình.
"Ừm, ngon quá." Thẩm An Đồ cười xấu xa với Tạ Đạc.
Trái tim Tạ Đạc rộn ràng mãnh liệt, anh tóm lấy gáy Thẩm An Đồ rồi kéo cậu vào trong l*иg ngực, cúi đầu hôn lên môi cậu, động tác thuần thục như đã làm mấy triệu lần rồi.
Vì có người bên cạnh nên nụ hôn rất ngắn ngủi, Tạ Đạc đã đạt được mong muốn của mình, còn nếm thử món sườn xào chua ngọt, quả thật rất ngon.
Bữa tối chính thức bắt đầu, sáu người ngồi vây quanh trên bàn cười cười nói nói, bầu không khí rất sôi nổi.
Chu Minh Huy đặc biệt mang theo rượu vang đỏ mà hắn cất giữ cho riêng mình, lần này mọi người không ai kiêng nể gì nên uống cũng không ít.
Tạ Văn Hiên bắt đầu kể chuyện tình của mình, Chu Minh Huy thì lại dồn hết chú ý của bản thân vào Trần Húc, dụ dỗ rót cho Trần Húc không ít nhưng chẳng ai dám mời rượu Thẩm An Đồ và Tạ Đạc.
Hai người họ ngọt ngào đường mật thì thầm to nhỏ với nhau, rõ ràng ai cũng ngồi chung nhưng cả hai có một thế giới khác, làm người ta chẳng thể xen vào.
Chỉ có Quý Viễn là im lặng một cách lạ thường.
Tạ Văn Hiên đã ngà ngà say, hắn vỗ vai Quý Viễn, tự cho rằng rất hiểu nổi buồn của hắn: "Người anh em, không sao đâu, đừng để ý đến đôi cẩu nam nam đó, tôi cũng là chó độc thân, tôi với anh, đừng buồn nữa, hát thôi! Một lần say rượu bao nhiêu buồn khổ cũng bay hết!
Quý Viễn nhìn lướt qua Thẩm An Đồ rồi lại nhìn qua Tạ Đạc, cúi đầu nhấp một chút rượu.
Bữa cơm hôm nay kéo dài đến hơn chín giờ, đám người kéo chiến trường sang phòng khách, vừa cắn hạt dưa vừa đánh bài poker, còn quy định ai thua thì phải uống rượu tiếp.
Đêm nay Trình Nhất có buổi biểu diễn đón năm mới trên đài Bala, Tạ Văn Hiên vừa muốn xem tiết mục đó mà mắt đã sắp không mở nổi nữa rồi.
Trần Húc đã ngà ngà say, hiểu hiện rõ nhất là lúc chơi đấu địa chủ cùng với Tạ Văn Hiên.
Mặc dù tay Chu Minh Huy cầm bài nhưng trong mắt chỉ có Trần Húc, miệng còn cười cười dung tục, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Quý Viễn là người duy nhất tập trung đánh cho nên hắn là người uống ít rượu nhất.
Thẩm An Đồ và Tạ Đạc đang dọn dẹp chén đũa trong nhà bếp, nhân lúc rửa chén, hai người trốn đi hôn nhau ở một nơi không thể nhìn thấy từ phòng khách.
Sau khi tách nhau ra cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thẩm An Đồ bắt đầu dọn dẹp đồ ăn, Tạ Đạc cứ đi sau lưng cậu.
Đêm nay Tạ Đạc cũng uống không ít, khác với hình tượng điềm tĩnh hằng ngày, anh luôn bám theo Thẩm An Đồ rồi nghĩ cách đánh lén.
Sẽ đột nhiên sờ mông cậu hoặc cắn một cái lên vành tai, mấy lần Thẩm An Đồ suýt rơi cả đĩa, cậu đành phải đuổi anh ra khỏi phòng bếp.
Bàn bài trong phòng khách đầy ắp, Tạ Đạc cũng không muốn làm người ngồi nhìn, thế là hai tay anh đút túi rồi từ từ ung dung vào thư phòng lầu hai, định sẽ xóa bớt thư ngày hôm nay.
Thẩm An Đồ dọn dẹp nhà bếp đâu vào đấy, bưng một dĩa trái cây lên đặt trong khay trà ở phòng khách: "Các cậu cứ ăn thoải mái nhé, không đủ thì nhà bếp vẫn còn đấy.
Tôi đi lên lầu tắm rửa, các cậu cứ chơi trước đi."
Đảo mắt nhìn ván bài đã kết thúc, Tạ Văn Hiên và Trần Húc cũng say bất tỉnh nhân sự, Tạ Văn Hiên còn thì thào hát bài của Trình Nhất trên sân khấu, vừa hát xong thì gục xuống ghế salon bất tỉnh.
Trần Húc còn miễng cưỡng mở mắt nhưng đầu óc đã ong ong, bị Chu Minh Huy ôm vào lòng mà cũng chẳng kháng cự.
Vậy là hết đánh bài được rồi, Quý Viễn ngơ ngác nhìn chằm chằm mọi người trên bàn một lúc rồi đột nhiên nhỏ giọng: "Để tôi lên trên gọi họ." Nói xong thì rời bàn.
Tiếng của TV và của Tạ Văn Hiên quá lớn, Chu Minh Huy thì đang bận chọc ghẹo Trần Húc ở trong lòng, mất mấy giây mới phản ứng được Quý Viễn nói gì.
Tạ Đạc và Thẩm An Đồ cùng biến mất thì chắc chắn là đang làm chuyện xấu, giờ Quý Viễn đi thì không khác gì phá đám, Chu Minh Huy định gọi hắn lại nhưng hắn đã đi lên lầu.
Mặc dù Chu Minh Huy không thân với Quý Viễn nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người ta chịu chết được, hắn để Trần Húc nằm lên ghế salon rồi đuổi theo Quý Viễn lên lầu.
Vừa đi lên lầu hai thì mắt thấy Quý Viễn đã và thư phòng đóng cửa lại, vài phút trôi qua, trong thư phòng không có một chút động tĩnh.
Chu Minh Huy cảm thấy quái lạ, hắn đứng thẳng người, đang tính đi qua xem xem thế nào, đột nhiên nghe tiếng máy sấy ở trên lầu.
Chu Minh Huy đứng sững tại chỗ một lát, sau đó bước nhanh chân lên lầu ba.
Thẩm An Đồ đang sấy tóc trong phòng ngủ, cửa phòng không khóa, đèn ngủ mờ ảo hắt ra chút ánh sáng từ khe cửa, Chu Minh Huy gõ cửa vài lần cậu mới nghe thấy.
"Sao vậy?"
Thẩm An Đồ không mở hết cửa ra mà chỉ lộ nửa khuôn mặt ra ngoài, một nửa sáng còn một nửa người ở trong bóng tối.
"Trần Húc uống say nên tôi dẫn cậu ấy về trước." Chu Minh Huy ngập ngừng rồi nói: "Lúc tôi lên thấy Quý Viễn vào thư phòng Tạ Đạc, tôi thấy cậu nên đi xem sao đi.".