Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Ở một góc nhà để xe có một người đàn ông mang khẩu trang đeo kính tựa vào cạnh một chiếc Mercedes-Benz G, mặc chiếc áo đen khiêm tốn, tay dài chân thon hệt như người mẫu xe hơi.
"Anh đợi ở đây nửa ngày rồi, mấy đứa đi đâu vậy? Anh lên lầu ăn tìm không thấy ai về lại hội trường cũng chẳng gặp, hai đứa..."
Thẩm An Đồ còn chưa nói xong đã bị Tạ Văn Hiên lao tới ôm chầm lấy, do xung lực mạnh nên Thẩm An Đồ đυ.ng vào cửa xe phía sau lưng.
"Sao vậy? Sao như nòng nọc con đòi mẹ thế này?" Thẩm An Đồ vỗ vỗ vai Tạ Văn Hiên rồi đùa.
Quý Viễn thở phào nhẹ nhõm, đang định giải thích với Thẩm An Đồ thì hắn nghe Tạ Văn Hiên hét lên vang khắp bãi đậu xe.
"Thẩm An Đồ anh có ngốc không?! Tìm không thấy sao không đứng im đấy mà chờ? Anh có biết tụi em lo lắng biết bao nhiêu không? Điện thoại anh vứt đâu rồi?"
Thẩm An Đồ ngơ ra nhìn Tạ Văn Hiên, hốc mắt người đàn ông cao gầy mét chín đỏ lên như đứa trẻ như sắp òa khóc, hỏi Thẩm An Đồ tới tấp rồi đánh vào cậu.
"Điện thoại...!hình như bị trộm rồi, lúc ra hội trường còn nằm trong túi, ra khỏi không thấy đâu nữa..." Thẩm An Đồ ngượng ngùng nói, đối diện với khuôn mặt tủi thân của Tạ Văn Hiên lại càng thêm chột dạ.
Tạ Văn Hiên buông Thẩm An Đồ ra, quay người vuốt mặt một cái, vuốt mũi một cái rồi mới bật cười: "Không sao, người vẫn còn là được rồi."
Thẩm An Đồ bật cười: "Cái gì mà người vẫn còn là được, anh có thể mất tích được hay gì?"
Tạ Văn Hiên trừng mắt liếc cậu một cái, tâm trạng thấp thỏm nửa tiếng nay và cơn tức giận đành phải tự mình tiêu hóa.
Hắn đã bớt sự kích động lúc ban đầu của mình, nhìn về phía Thẩm An Đồ, vừa rồi những vấn đề mà hắn hỏi Quý Viễn nhưng cuồn cuộn trào lên một cách không thể khống chế.
"Anh có nhìn ra được anh ta khôi phục ký ức không?"
"Anh có thấy tình hình Cẩm Thịnh không..."
"Có thể thay thế được Cẩm Thịnh sao?"
Tại sao Thẩm An Đồ còn chưa đi? Rõ ràng Tạ Đạc đã cho cậu ta cơ hội, tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ cậu ta thật sự không hề khôi phục ký ức?
Tạ Văn Hiên không muốn nghĩ nữa, cậu nhìn ánh mắt để lên án Thẩm An Đồ, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Đạc, ngoài miệng còn nửa thật nửa giả mà uy hϊếp: "Anh dâu cứ chờ đó, em gọi điện báo cáo cho anh em, năm nay anh đừng hòng ra ngoài nữa!"
Thẩm An Đồ bấm tay tính toán, cộng thêm hôm nay, cách Tết nguyên đán còn mười một ngày.
Lúc lâu sau Tạ Đạc mới nghe, Tạ Văn Hiên chỉ nói một câu tìm được người rồi sau đó ừ ừ vài câu rồi cúp điện thoại.
Từ khi Thẩm An Đồ mất tích cho đến khi cậu xuất hiện, chưa tới một tiếng đồng hồ nhưng Tạ Văn Hiên và Quý Viễn đã mệt mỏi như ba đêm không ngủ, bọn họ đưa Thẩm An Đồ về biệt thự rồi đi ngay.
Lúc Thẩm An Đồ về, Tạ Đạc đã ở đó, anh đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ cậu, vest còn chưa thay, chắc là mới về chưa lâu.
"Em về rồi, xin lỗi hơi trễ xíu, chờ em có lâu không?" Thẩm An Đồ cởϊ áσ khoác ném lên ghế salon rồi đi vào phòng bếp.
"Hửm? Dì Triệu không nấu cơm hả?" Trong nồi rỗng tuếch, một chút độ nóng ở bếp cũng không có.
"Nói sớm không có cơm tối thì để em mang chút đồ ở ngoài về.
Đồ ăn Đào Nhiên Cư cũng ngon lắm..."
Thẩm An Đồ đi đi lại lại trong phòng bếp rồi lại vào nhà vệ sinh rửa tay ra.
Toàn bộ quá trình chỉ có mỗi cậu nói chuyện, Tạ Đạc không nói một câu nào, chỉ có đôi mắt cứ chăm chú dõi theo cậu.
Thẩm An Đồ cảm giác như bị là một con chim bị thợ săn ngắm trúng, cậu biết mình đã bị khóa chặt bởi họng súng nhưng không biết viên đạn sẽ bắn ra từ hướng nào.
Cuối cùng Thẩm An Đồ không giả vờ được nữa, cậu thở dài rồi đi đến ngồi cạnh Tạ Đạc, đưa tay ép anh đan ngón tay vào hai tay mình, năm ngón đan xen: "Em sai rồi, em không nên chạy loạn để anh lo lắng, nhưng em thề là em lạc họ rồi vẫn về cạnh xe để chờ, không bị ai phát hiện đâu."
Tạ Đạc vẫn là không nói lời nào, vẫn cứ dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ.
Cậu chỉ có thể nâng cằm lên tới gần khóe miệng anh rồi dùng đầu lưỡi liếʍ như một con mèo, nhưng Tạ Đạc vẫn không phản ứng.
Thẩm An Đồ càng bị áp chế thì càng bùng nổ thật mạnh, cậu đẩy Tạ Đạc tựa người lên ghế, cả người choàng chân ngồi lên đùi anh, ôm lấy cái ót của anh rồi liếʍ lên khe hở bên môi anh, giống như dùng đầu lưỡi để hòa tan một khối băng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tạ Đạc cũng tan, từng tia nước nhỏ dần dần thành sóng to gió lớn.
Anh bắt đầu hôn trả Thẩm An Đồ, xoay người đặt cậu dưới thân, hai người dính vào nhau thật chặt nhưng Tạ Đạc vẫn thấy không đủ.
Họ luôn cách xa nhau như vậy, câu nói đừng đi cứ vang lên vô số lần ở nơi sâu thẳm nhất rồi dần dần biến mất, thế nhưng vẫn không đến được tai của đối phương.
Khi thắt lưng Tạ Đạc cột vào cổ tay của Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ đã chuẩn bị tâm lý nhưng cậu vẫn đánh giá thấp Tạ Đạc.
Hôm nay Tạ Đạc còn hung ác hơn lúc trước, chiếc ghế salon hơn một trăm cân bị Tạ Đạc thúc đến mức lùi về sau ba mét.
Lúc Tạ Đạc tiến vào từ phía sau còn cắn lên gáy Thẩm An Đồ, như muốn cắn miếng thịt đó bật máu.
Thẩm An Đồ kêu đến mức lạc cả giọng, người đàn ông ngã bệnh đến vành mắt cũng không đỏ ấy vậy mà rơi nước mắt trên giường.
Thẩm An Đồ khóc lóc cầu xin Tạ Đạc nhẹ một chút.
Tạ Đạc dịu dàng dùng đầu lưỡi của mình liếʍ áp an ủi vết thương kia, liếʍ sạch những vết máu ứa ra, thì thầm hỏi cậu: "Em còn đi nữa không? Có bỏ anh mà đi nữa không?"
Thẩm An Đồ lắc đầu: "Không đi, không đâu, anh cắn em đau quá..."
"Cho em dấu ấn, nếu sau này em đi, anh có thể dùng cái này để tìm em về."
"Em nói không đi mà, ưʍ..."
Tạ Đạc quấn lấy Thẩm An Đồ thật lâu.
Thẩm An Đồ vào phòng bếp anh cũng đi theo, làm một nháy ở phòng bếp, sau khi cơm nước xong cũng làm một nháy ở phòng khách, trong phòng tắm thêm một lần, trở về phòng ngủ lại nhiều lần, gần như suốt đêm đó họ không ngủ.
Đến mức ngày hôm sau, Thẩm An Đồ mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị người kia ôm vào lòng, phản ứng đầu tiên là khóc nức nở xin tha: "Xin anh, em không muốn đâu, làm nữa là em chết đấy..."
Tạ Đạc mặc kệ cậu có chết hay không, đầu tiên là ôm người ta vào lòng rồi hôn sâu một trận.
Thẩm An Đồ thoi thóp, cả người như muốn tan ra thành từng mảnh, chỗ nào cũng đau muốn chết.
Cậu thấy có một câu ví von rất hợp với bản thân của hiện tại —- Búp bê vải rách nát bị chà đạp.
Những tấm rèm dày trong phòng che bớt ánh nắng nên trong phòng cứ mờ ảo nhìn không biết là khi nào.
Tạ Đạc xem điện thoại mới nhận ra đã là hai giờ chiều, có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, anh chọn đại mấy cái để trả lời, sau đó lại đưa tay ôm Thẩm An Đồ vào lòng rồi vuốt ve tấm lưng trần trụi của cậu.
"Sao anh không đi làm?" Giọng nói của Thẩm An Đồ có phần trách móc.
Tạ Đạc: "Hôm nay là chủ nhật."
"Hôm trước chủ nhật anh cũng đi làm mà." Thẩm An Đồ còn đang vùng vẫy liên tục.
"Hôm nay không đi."
Thẩm An Đồ hừ một tiếng, một tay đỡ ngực Tạ Đạc rồi trở mình đưa lưng về phía anh: "Vậy bệ hạ tìm phi tử khác đi, hôm nay thần thϊếp có lòng nhưng sức eo không đủ ạ."
Tạ Đạc cười nhạt một tiếng rồi duỗi tay ra, ôm lấy eo Thẩm An Đồ rồi kéo vào ngực mình, cái gáy dán miếng băng cá nhân của cậu đập vào mắt anh.
Tạ Đạc lập tức mềm lòng, anh dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua: "Còn đau không?"
"Hơi hơi." Thẩm An đồ nói thật, Tạ Đạc cọ nhột hết sức khiến cậu rụt cổ lại, nhịn không được mà ba hoa: "Nhưng mông đau hơn, anh muốn xin lỗi mông của em không."
Tạ Đạc nói: "Ừ, để anh xoa hộ em."
Thẩm An Đồ kinh hãi: "Anh tính dùng cái gì để xoa đấy?"
Hai người giỡn với nhau trên người một lúc lâu mới yên tĩnh lại, tinh thần của Thẩm An Đồ đã dùng hết sau một đêm, cậu tựa vào người Tạ Đạc mà thở.
Tạ Đạc xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Thẩm An Đồ, đồng ý với anh, đừng bỏ anh nhé."
Tạ Đạc đã nói câu này rất nhiều lần vào đêm qua, Thẩm An Đồ mới mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi biết rồi."
Tạ Đạc bất mãn níu lấy tóc để cậu ngẩng đầu nhìn mình: "Nói qua loa quá, em lặp lại đi."
Thẩm An Đồ còn định chọc anh nhưng cậu bị ánh mắt nồng nàn của Tạ Đạc nó khiến cho trái tim cậu mềm lại.
Cậu nhìn vào mắt Tạ Đạc, tự nguyện rơi vào vực sâu, nói một cách hết sức trịnh trọng: "Được, em không đi, em ở với anh cả đời.".