Biên tập: Nguyệt Mẫn
=======
Viết đến đây chắc mọi người cũng hiểu, không phải gương vỡ lại lành mà là bọn họ đang thầm mến đối phương, thậm chí sau này khi Thẩm An Đồ đi rồi Tạ đạc mới phát hiện mình thích cậu, rồi lại biến thành một ánh trăng trong lòng, chỉ có vu vơ nghĩ về một chút, bảy năm chưa từng gặp mặt.
-------
Lúc Tạ Đạc chuẩn bị tan ca thì Chu Minh Huy tới.
"Có phải tối anh cậu đến bữa tiệc ở Bắc thành không, đúng lúc bên kia tôi cũng có tiệc, tiện cho đi ké với nhé?" Hai tay Chu Minh Huy xỏ túi lắc lư đi tới, nhìn thấy bó hoa hồng lớn đặt trên bàn Tạ Đạc: "Ơ! Cô nào tặng đấy? Có phải người lúc trước cha cậu giới thiệu cho cậu không?"
"Không phải, đừng đυ.ng vào." Tạ Đạc nhìn chằm chằm cái tay Chu Minh Huy vươn ra.
"Hừ, hẹp hòi." Chu Minh Huy bĩu môi, quay người định đi: "Vậy tôi lên xe chừ trước nhé."
"Tôi không đi bắc thành, cậu đón xe đi." Tạ Đạc nhìn thoáng qua Chu Minh Huy lại lùng mở cửa rồi đóng lại, để một mình hắn ở lại trong văn phòng.
Chu Minh Huy sửng sốt một lúc mới đuổi theo: "Không được, tiệc của Tín Khoa mà cũng muốn chuồn à? Tối nay cậu đi đâu?"
"Về nhà." Tạ Đạc vào thang máy chuyên dụng, bấm xuống tầng hầm.
"Nhà nào?" Chu Minh Huy đã phát hiện có gì đó sai sai, hắn trừng mắt nhìn Tạ Đạc, mặt mày đầy vẻ hối hận: "Có phải chỗ đại tiểu thư họ Thẫm không? Đừng nói cậu bị hồ ly mê hoặc đấy lão Tạ?!"
Tạ Đạc nhìn sang hắn, thản nhiên mà nói: "Cậu muốn xen vào việc của tôi à?"
Chu Minh Huy vội vàng nghẹn họng
Mặc dù hắn đã chơi với Tạ Đạc từ nhỏ, tự nhân là có thể xưng anh em với Tạ Đạc, nhưng cái cảm giác áp bách của đối phương vẫn khiến cho Chu Minh Huy có phần sợ hãi.
Nhưng Tạ Đạc càng như vậy lại càng cho thấy là có vấn đề.
Chu Minh Huy nghĩ bụng ra không ít chuyện, sau gáy chợt lạnh toát.
Thang máy đến tầng hầm, Chu Minh Huy và Tạ Đạc đi ra, Tạ Đạc có chỗ đậu xe chuyên biệt, trên đường đi có trao đổi đôi câu, chợt trông thấy cách đó không xa Trần Húc đang đứng lễ phép bên cạnh chiếc xe.
Chu Minh Huy mau chóng vứt Tạ Đạc lại phất tay chào hỏi Trần Húc: "Hey, thư ký Trần chưa tan làm hả? Lúc nãy anh không thấy em, đừng nói em chờ anh nha?"
Trần Húc gật đầu với Tạ Đạc sau đó tóm lấy Chu Minh Huy kéo ra ngoài.
"Em mời anh uống rượu." Trần Húc miễn cưỡng cười.
Bỗng nhiên Chu Minh Huy cảm thấy không đúng lắm, hắn lắc người quay đầu, thấy Tạ đạc mở cửa xe, một cánh tay trắng tươi tóm lấy cà vạt anh rồi kéo vào trong xe, sau đó cửa xe đóng rầm lại một cái.
"Ôi đm!"
Chu Minh Huy xụ mặt sắp đi về phía đó thì bị Trần Húc ôm níu lại.
Trong xe, Thẩm An Đồ choàng lấy cổ Tạ Đạc, để anh từ trên cao nhìn xuống rồi hôn cậu, cậu say mê hôn và cộng thêm cả mùi thơm hương gỗ của Tạ Đạc, cậu hừ hừ một tiếng khó chịu như than thở.
Cậu cố ý nói Tạ Văn Hiên im lặng dẫn cậu đến công ty Tạ Đạc, trốn trong xe nửa tiếng đồng hồ chỉ để cho Tạ Đạc ngạc nhiên như vậy mà thôi. Mặc dù Trần Húc xuất hiện giữa chừng một cách ngoài ý muốn, nhưng qua lần 'đe dọa ngon ngọt' của cậu, Trần Húc hứa sẽ không báo gì cho Tạ Đạc cả, chờ khi nào Tạ Đạc xuống thì biết sau.
Cậu cọ chóp mũi vào Tạ Đạc, nỉ non một câu khe khẽ: "Giám đốc Tạ vất vả rồi, em đến đón anh về đây."
Tạ Đạc cúi đầu cách đôi môi của cậu thật gần, Thẩm An Đồ có một đôi mắt cực kỳ hấp dẫn người khác, bị đôi mắt đó nhìn chăm chú rất dễ sinh ra một ảo giác như được sâu đậm
Nhưng Tạ Đạc chỉ muốn yêu sâu đậm chứ không cần sự ảo giác đó.
Thế là anh duỗi tay che lại đôi mắt của Thẩm An Đồ, tiếp tục hôn lấy cậu.
Thẩm An Đồ được hôn thì thói xấu lại nảy lên, lòng bàn tay miết nhẹ lên sống lưng của Tạ Đạc, chuẩn bị tháo lưng quần anh.
Tạ Đạc lập tức tóm lấy tay cậu: "Chỗ này là bãi xe công cộng, vài phút lại có người xuống lấy xe, em muốn anh lột sạch đồ rồi để người ta thấy chúng ta đang làʍ ŧìиɦ ư?"
Thẩm An Đồ thở nhẹ người thân Tạ Đạc, thể mà vẻ mặt vẫn có đôi chút chờ mong.
Tạ Đạc bị cậu chọc cười: "Đừng mơ nữa."
"Vậy anh hỏi em."
Thẩm An Đồ nhìn đôi mắt như thiêu đốt của Tạ Đạc, chìa tay xuống dưới xoa nhẹ vài cái: "Về nhà nhanh, lưng quần chật quá, siết em khó chịu ghê."
Tạ Đạc dằn tay cậu lại, cố ý bóp một cái suýt gãy tay cậu, Thẩm An Đồ tức giận lên án: "Em tới đón anh về mà anh đối xử với em vậy à?"
Tạ Đạc ngồi vào ghế lái, hỏi lại cậu: "Sao em lại đón anh? Để Tạ Văn Hiên chở em tới, chấm mυ"ŧ anh xong rồi để anh lái xe đưa em về?"
"Ai chấm mυ"ŧ gì anh?" Thẩm An Đồ ngồi phịch xuống ghế sau, vẻ mặt như không còn gì để luyến tiếc nữa. Đột nhiên cậu nhớ đến bó hoa hồng buổi chiều, ngồi dậy và bám vào sau ghế lái: "Thích hoa hồng không anh?"
"Thích." Tạ Đạc trả lời một cách rất thản nhiên.
Thế mà bây giờ Thẩm An Đồ lại hơi mất tự nhiên, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà màu đen của tập đoàn Tạ thị sừng sững, còn cao hơn cả những văn phòng lân cận.
Thẩm An Đồ chuyển tầm mắt nhìn Tạ Đạc thông qua kính xe: "Vậy lần sau em tự đưa hoa đến, anh có cho em vào công ty anh không?"
Tạ Đạc nghiêm túc lái xe, tay lái ổn định: "Lúc đến cứ gọi anh, anh ra đón em."
Thẩm An Đồ rất đỗi hài lòng, cậu bắt đầu kể cho Tạ Đạc nghe chiều hôm nay làm gì, nói từ tiệm hoa đến cửa hàng piano.
Tạ Đạc vẫn lắng nghe, mãi đến khi nghe tới đoạn cậu bỏ bốn trắm ra mua ba loại nhạc cụ, có quá nhiều thời điểm khiến Tạ Đạc không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng vẫn bắt đầu hỏi từ đoạn nhị hồ: "Em còn biết kéo nhị hồ à?"
"Không biết nên giờ mới muốn học này. Chờ khi nào học thành thạo em sẽ tìm đến khu phố buôn bán nào tấp nập, hay biểu diễn dưới chân cầu vượt, hoặc trong tàu điện ngầm cũng được lắm nha..."
Tạ Đạc: "..."
Thẩm An Đồ càng nói càng hăng, thậm chí còn định biểu diễn một đoạn để Tạ Đạc nghe luôn cho nóng, nhưng thật sự kéo nghe dở quá, chính cậu cũng chịu không được, suy đi nghĩ lại thì đổi sang cái khác, cất nhị hồ đi thổi huân.
Không biết có phải do bản thân cậu có chất nhạc hay không, mà lần đầu tiên Thẩm An Đồ thổi huân thì âm thanh nghe cũng khá là được, thế là lòng tin càng mãnh liệt hơn, cậu tra những bản nhạc đơn giản trên mạng, thổi bài 'nữ nhi tình' một cách khá khó khăn, nhất định phải khiến cho Tạ Đạc âm thầm khen ngợi cậu.
Tạ Đạc bất đắc dĩ, nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cậu: "Em thích chơi nhạc cụ từ khi nào vậy?"
"Em vẫn luôn thích chơi nhạc cụ mà? Anh chưa từng nghe em chơi piano sao?"
Tạ Đạc dừng lại.
Đèn xanh sáng lên, Tạ Đạc lần nữa khởi động xe rồi nhanh chóng tìm câu chữ: "Em ít chơi lắm, ít nhất là chưa từng chơi cho anh nghe, có lẽ là em đã học khi ở nước ngoài."
"Có lẽ sau đó không thích nữa." Thẩm An Đồ còn đang loay hoay chơi với chiếc huân mua với giá hai mười đồng, dường như không nhận ra chút thay đổi từ phía Tạ Đạc.
*
Đêm hai người lại quần nhau đến khuya mới ngủ, gần như lúc Thẩm AN Đồ dính vào dối là đã ngủ mê mang. Tạ Đạc lau sạch cho cậu, sau đó bôi thuốc vào phía sau, cuối cùng mới đi tắm rửa cho mình.
Chờ đến khi Tạ Đạc tắm xong cả người còn hơi nước trở lại giường, Thẩm An Đồ đã mở to mắt.
"Lại gặp ác mộng à?"
Tạ Đạc tắt đèn, Thẩm An Đồ áp vào trong ngực anh một cách hết sức tự nhiên: "Dạ..."
Từ khi Thẩm An Đồ xuất viện gần như đêm nào cậu cũng gặp ác mộng, sau đó mới dần dần tốt lên, nhưng đêm nay lại gặp lại lần nữa.
"Mơ thấy gì vậy?" Tạ Đạc chưa từng hỏi rằng Thẩm An Đồ đã gặp ác mộng như thế nào, bởi vì lúc thức trông cậu cực kỳ ổn. Hôm nay trạng thái của Thẩm An Đồ không hề tệ, chí ít là từ ngoài nhìn vào là như thế.
Thẩm An Đồ im lặng một lúc lâu rồi bảo rằng: "Em mơ thấy em gặp tai nạn xe cùng mẹ."
Tạ Đạc vuốt ve mái tóc cậu: "Bây giờ ổn rồi."
Chuyện của Thẩm thị không phải là bí mật gì, người ngoài ai cũng biết chút ít, lại bởi vì có liên quan đến Thẩm An Đồ nên Tạ Đạc biết còn nhiều hơn.
Nghiêm túc mà nói thì Thẩm An Đồ là con riêng của cha cậu là Thẩm Khai Bình, mà thật ra bốn người anh em nhà họ Thẩm đều là con riêng của lão ta cả.
Thẩm Khai Bình có thể xem là kẻ trăng hoa thời trước của thành phố Z. Lão vốn là xã hội đen, không lâu sau băng đảng bị tóm, chưa kịp tẩy trắng, nhờ cưới con gái của một lão thương gia giàu có, mượn tiền bố vợ và quen biết rồi dần làm giàu bằng bất động sản.
Từ khi còn trẻ, đời sống của Thẩm An Đồ rất hỗn loạn, lão chưa từng từ chối một người đàn bà nào bước đến cửa, làm người ta to bụng cũng không chịu trách nhiệm, bởi vậy nên có không ít con riêng.
Mà những đứa trẻ kia không hề được Thẩm Khai Bình nhận, lão nổi tiếng lòng dạ độc ác, dù là máu mủ của mình cũng vậy. Với lão tất cả những người đàn bà mang thai tìm đến cửa, có thể giữ đứa nhỏ lại, nhưng lão sẽ không nhận, nếu sau này muốn vứt nó cho ông, vậy lão sẽ gϊếŧ nó ngay trước mặt.
Nghe nói đã từng có người tình của lão dùng con trong bụng hòng được trèo cao, Thẩm Khai Bình không những không nhận mà còn cho người ta đánh bà đến mức sinh con.
Sau khi cưới Thẩm An Bình đã kiềm chế hơn rất nhiều, sinh với người vợ mình một người con trai, cộng thêm việc kinh doanh không ngừng phát triển, đó chính là khoảng thời gian huy hoàng nhất của Thẩm Khai Bình.
Nhưng có lẽ vì những năm đó làm quá nhiều việc nên quả báo đến quá nhanh, khi con lão mười hai tuổi, kẻ thủ của Thẩm Khai Bình đã bắt cóc con của lão, hai bên đàm phán không thành, bên bắt cóc đã gϊếŧ chết con tin. Thẩm Khai Bình bị sốc nên từ đó im lặng.
Hai năm sau, Thẩm Khai Bình phất lên trở lại, lấy năm đứa con riêng từ ngoài về, có một đứa chết yểu nửa chừng, tổng cộng có bốn bé trai, nếu tính cả đứa nhỏ bất hạnh qua đời thì Thẩm An Đồ xếp thứ ba.
Khi đó Thẩm An Đồ vừa thi lên cấp ba xong, cậu đi du lịch ô tô cùng với mẹ ruột là Thẩm Lệ Quân, trên đường không may gặp tai nạn. Thẩm Lệ Quân qua đời, vừa khéo lúc đó Thẩm An Đồ được Thẩm An Bình nuôi dưỡng, đổi tên là Thẩm Lẫm. Tháng chín cùng năm đó chuyển vào trường cấp ba Z, và thành bạn cùng lớp với Tạ Đạc.
Lúc đầu Thẩm An Đồ còn rất chống đối với cái tên 'Thẩm Lẫm' này, ở trường luôn xưng là Thẩm An Đồ, mãi đến lớp mười hai khi cậu xuất ngoại, rồi trở về mọi người biết đến cậu với tên là Thẩm Lẫm.
Không ai biết tại sao lúc đó Thẩm An Đồ lại xuất ngoại, có người nói Thẩm Khai Bình đã nhìn trúng đứa con này từ lâu, có thể thành báu vật, cho nên mới đưa cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Nhưng cũng có tin ngầm cho rằng Thẩm An Đồ không may làm phật lòng Thẩm Khai Bình, nên mới bị lão vứt ra nước ngoài tự mình lăn lộn. Lý do thật sự là sao hẳn chỉ có Thẩm Khai Bình và bản thân Thẩm An Đồ mới rõ.
Tạ Đạc nhận ra tình cảm của mình cũng là lúc Thẩm An Đồ đã xuất ngoại, những điều mông luing, tình cảm bé nhỏ đó đột nhiên như bị phóng đại một cách vô cùng cực. Khi Tạ Đạc nhìn thấy tên và ảnh chụp trên bảng vàng của khoa văn là người khác, anh mới giật mình rằng sự thầm mếm này của bản thân còn chưa bắt đầu, thế mà nó đã vội vã kết thúc.
Rõ là quá kỳ lạ, có một số thứ lần đầu tiên được đưa lên bàn cân, nó nhẹ như một đám mây cũng đem ra so sánh được, không phải vị trí đó bị khuyết, mà giờ bạn mới phát hiện dù có nặng cả ngàn cân cũng không thể chống đỡ nó nổi.
Nhưng mà, có lẽ vận mệnh đã nghiêng về phía anh, để sau bảy năm được gặp lại người trong lòng lần nữa, rồi sau mười năm anh mới có được cậu.
Tạ Đạc xoa lên mái tóc mềm mại của Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ ôm lấy eo anh, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Tạ Đạc, nếu ngày nào đó em khôi phục ký ức, liệu anh có vứt bỏ em không?"
Động tác của Tạ Đạc dừng lại: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Không biết, em luôn cảm thấy anh không quá hi vọng em sẽ nhớ ra."
"Không đâu, dù em có nhớ hay không, em vẫn thuộc về Tạ Đạc này, anh chỉ mong em nhớ kỹ điều đó, ngủ đi."