Chương 3

Cô là ai? Tại sao lại vào được phòng của tôi? Còn khoả thân nữa, muốn quyến rũ tôi?

Anh nhìn người phụ nữ trước mắt rất tàn bạo, không hề có chút cảm giác xấu hổ hay ngượng ngùng gì trước thân thể cô cô.

- Em là Phó Tự Ninh, anh.... anh .. lại muốn gϊếŧ Tự Ninh sao?

Tay anh càng lúc càng siết chặt hơn.

- Khụ! Khụ!....

Tự Ninh? Là ai? thế nào gọi là "lại" gϊếŧ chứ? Anh có từng quen biết người phụ nữ không biết xấu hổ này sao?

Trong đáy mắt lạnh nhạt của Thời Niên thoát tỏ ra khinh bỉ.

- Ha!

Anh nhếch mép lên ngạo nghễ nhưng tay thì không hề lỏng ra tí nào.

- Giọng nói cô vẫn chưa đủ ngọt để quyến rũ tôi đâu, ngay cả thân hình này cũng vậy. Không bằng ai!

Nói vừa dứt câu anh đã không thương tiếc mà quăng người phụ nữ này xuống sàn một cách đau đớn nhất.

Xong, anh ngồi dậy.

- Á!! Khụ! Khụ! Khụ! Cung Thời Niên, anh...



Chưa nói xong thì đã bị anh cướp lời.

- Còn biết rên tôi? Ha! Dám gọi thẳng tên tôi, nửa đêm còm dám dùng thân xác dơ bẩn này đến mò mẫm tôi! Nên nói cô quá dũng cảm hay là nên nói cô quá kiều mạng đây?!

Thời Niên nheo mắt lại trước ánh mắt rưng rưng lệ của cô gái trong bóng tối.

Không thể nhịn được nữa, nếu ở thêm với cô gái này thêm một giây một phút nào nữa thì anh sẽ bị buồn nôn mất. Không những vậy mà còn làm bẩn bầu không khí của anh.

Chẳng thèm do dự gì, anh lập tức lấy cái chăn trên giường bước tới quấn người cô lại rồi bế lên.

- Á!

Thời Niên, rốt cuộc anh đang muốn làm gì vậy!?

Anh bế cô đi xuống lầu, ra ngoài sân, rồi đến cổng, anh mở cửa quăng cô xuống nền đất lạnh.

- Á!!!

- Cung Thời Niên! Anh làm gì vậy? Đừng làm vậy với em, được không?

Nước mắt rơi xuống thành hai dòng, cô ra sức bám víu chân anh, cầu xin anh.

- Cút! Cô đừng có gọi tên tôi! Nghe thật buồn nôn. Cô tốt ngất là đi đi! Đừng có vọng tưởng muốn quyến rũ tôi nữa.



- Cung Thời Niên!

- Tôi đã bảo cô đừng gọi tên tôi! Cũng đừng cầu xin tôi hay khóc lóc ỉ ôi nữa. Lúc này tôi không quăng cô từ cửa sổ xuống đã là nhân từ lắm rồi đấy!

- Á!!

Giọng nói anh trầm lạnh đến thấu xương, trừng đôi mắt khinh bỉ thật đáng sợ vào Tự Ninh. Và khi dứt câu, anh đã đá cô một phát thật mạnh khiến cô văng ra.

Cứ thế mà anh tuyệt tình đóng sầm cổng lại và đi vào trong.

Cổng vừa đóng lại thì cuộc đời của Tự Ninh dường như cũng đã đóng lại theo nó. Tất cả mọi cánh cửa ánh sáng, hi vọng của cô đều bị đóng kín lại.

Quanh cô hiện tại chỉ còn lại những mảng tối vô lối thoát.

- Em biết... anh ghét em. Anh vẫn luôn tuyệt tình như vậy với em, nhưng có phải lần này anh đã tốt với em hơn rồi không? Ít ra, anh vẫn còn chừa lại cho em một cái chăn!

Lời nói này chỉ là để cô tự an ủi bản thân mình mà thôi.

Chứ cô biết, anh ấy chẳng hề tốt hơn, khi ở cái thời đại này đâu.

Phó Tự Ninh cô vốn dĩ chẳng thuộc về thế giới này, bây giờ anh đuổi cô rồi, cô nên đi đâu và ở đâu đây. Vã lại, cô còn sống đến giờ phút này là vì anh nên cô nhất định phải ôm lấy chân anh.

Cho dù kiếp này anh vẫn không yêu cô! Được thôi, vậy thì cứ như kiếp trước, một đao chém chết cô, nửa lời oán than cô nhất định cũng sẽ không thốt ra.

Dựa đầu vào cánh cổng đã đóng kín này, cô nhìn trời, nhìn mây vào đêm khuya một một lúc rồi cũng thϊếp đi vì mệt mỏi, vì đau khổ, vì tuyệt vọng và vì... cô khóc mệt rồi.