Mộ Dung thái phi vừa dứt lời, Nhược Ly lập tức nhắm mắt, nàng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc bên trong tấm sa màn, còn có ánh mắt sắc bén của Mộ Dung thái phi.
Đột nhiên, hoàng hậu cười nhẹ: “ Không ngờ thiên kim của Mộ Dung tướng quân lại khiêm tốn nhã nhặn như vậy, ha ha”, ý mỉa mai trong lời nói rất mạnh mẽ, Nhược Ly nhíu mày, quả thật là nữ tử khó đối phó, có phụ thân quyền khuynh triều dã quả thật rất tốt.
“Hoàng hậu nương nương chê cười, không phải gia phụ dạy không nghiêm mà là thần nữ không có phúc khí trở thành tỷ muội với hoàng hậu.” Nhược Ly trong lòng giận dữ, mạnh dạn nói ra những điều trong lòng.
Chỉ thấy tất cả các cung nhân trái phải trong điện đều há hốc mồm, ngay cả chiếc long bào sau bức màn cũng khẽ nhúc nhích.
“Ngươi là nhi nữ của Mộ Dung Viêm?” Âm thanh trầm thấp từ phía sau sa trướng truyền đến, Nhược Ly hơi giật mình vì giọng nói mê hoặc này: “Là thần nữ.”
“ Mộ Dung Nhược Ly nghe chỉ, Trẫm sắc phong ngươi làm Quý phi chính nhất phầm, đứng đầu tứ phi, ban thưởng Chiêu Hoa điện ở Đông cung.”
Hoàng đế gõ nhẹ ngón tay ngọc, lười nhác nói, làm cho tim mọi người xung quanh theo từng nhịp nhảy lên.
Toàn bộ dưỡng khí trong người Nhược Ly như bị rút hết, mặt nàng tái nhợt nhìn người phía sau sa trướng, mà sau sa trướng người đó cũng đang nhìn nàng.
“ Nhược Nhi, sao có thể vô lễ” Thái phi nói lớn.
Nhược Ly giật mình, sau đó cúi đầu trên mặt đất: “Thần nữ tạ ơn hoàng thượng.” Giây tiếp theo nước mắt rơi xuống, thấm ướt cả sàn nhà sẫm màu, cũng làm ướt cả trái tim Nhược Ly.
Anh ơi, có lẽ từ nay về sau, Nhược Ly chỉ có thể dấu anh ở trong tim.
Lần đầu tiên có một phi tử quỳ trong điện rơi lệ khi được nhận phong ấn, nước mắt kia như nhỏ vào tim của mỗi người, trong đại điện, tất cả đều trầm mặc bao gồm cả hoàng đế.
Chiêu Hoa điện là cung điện chỉ thua Phượng Loan cung của Hoàng hậu không quá một thước. Tuy nhiên, trang trí bên trong thập phần tinh xảo độc đáo. Đông cung có tất thảy năm cung điện, gồm: Phượng Loan cung của Hoàng hậu, Chiêu Hoa điện của Quý phi, Vân Hướng điện của Thục phi, Hoa Khanh điện của Đức phi và Vinh Ân điện của Hiền phi.
Hiện tại trước mắt, chỉ có Phượng Loan cung và Chiêu Hoa Điện có người ở là Hoàng hậu và Nhược Ly, còn lại vị trí tam phi kia trong cung vẫn đang bỏ trống, nghe nói điều này có liên quan đến Hoàng hậu, hơn nữa Hoàng thượng cho tới bây giờ vẫn chưa có con nối dõi, vì hoàng hậu không cho bất kì nữ nhân nào trong cung được phép mang long tự, cho nên mỗi lần hoàng thượng lâm hạnh phi tần nào, ngay sau đó đều bắt buộc phải uống canh ngừa thai, về vấn đề này Hoàng thượng cũng không có động tĩnh gì.
Phi tần trong cung chỉ có thể im lặng cam chịu, bởi vậy dũng khí của Hoàng hậu càng lúc càng lớn, thậm chí tuyển tú ba năm một lần đều là do nàng tuyển chọn.
Hoàng hậu tên Đỗ Trinh Nhi , là đích nhi nữ của Đỗ Thừa tướng, nghe nói nàng sinh ra tính tình ngang ngược, quái đản, nhưng hoàng thượng vẫn sủng ái nàng, có điều hậu cung còn thịnh hành thông tin rằng Hoàng hậu quá độc ác nên vô tự.
Năm năm, không phải là thời gian ngắn, nhưng Hoàng hậu trước sau vẫn chưa hoài thai, dù nàng có thường xuyên thắp hương bái Phật nhưng dường như ông trời quên mất nàng cũng là một nữ tử.
“ Tiểu thư, tuy rằng nô tì đã nghe những điều này từ cung nữ, nhưng cũng không thể không tin.” Thanh Ngọc đỡ Nhược Ly đi vào Chiêu Hoa điện, rót một tách trà cho nàng: “ Nói rằng trong năm cung điện của Đông cung, Chiêu Hoa điện là tốt nhất cũng không phải nói quá.”
Đông cung có năm cung điện, Chiêu Hoa điện quả thực là đẹp nhất, nhưng không phải xây nên vì Nhược Ly mà vì một sủng phi của tiên hoàng, nàng tên là gì, Nhược Ly cũng không nhớ rõ nữa, cũng rất ít người biết điều này.
“ Mỹ nhân rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc giờ lại trở thành nơi ở của ta.” Nhược Ly nâng chén trà cố gắng nhấp một ngụm, trong lòng tràn đầy sự khô khóc.
“ Tiểu thư, trà nóng.” Thanh Ngọc đau lòng nhìn Nhược Ly, hận không thể giúp nàng nhổ hết trà nóng trong miệng.
Lúc này, một người mang y phục đen thêu hình bạch hạc, trên tay cầm theo cây bạch phất thủ bước vào, âm thanh bén nhọn quay qua hai vị chủ tớ nàng nói: “ Hoàng thượng ban thưởng, quỳ xuống tiếp chỉ.”
Hóa ra là thái giám, Nhược Ly và Thanh ngọc đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó quỳ xuống.
“ Quý phi Mộ Dung thị, trí tuệ hơn người, tính tình nhanh nhẹn” Nhược Ly và Thanh ngọc nghe xong liền bối rối, đến khi vị công công kia đọc tới nàng hiền lành đức độ, Nhược Ly không chịu nổi mà đứng dậy.
Thế nhưng vị công công kia trước khi nàng kịp đứng dậy đã đem thánh chỉ nhét vào tay nàng: “ Hoàng thượng ban thưởng.”
Giọng nói bén nhọn làm cho Nhược Ly và Thanh Ngọc không khỏi nhíu mày.
Một lát sau, âm thanh kia lại vang lên: “Hoàng thượng thưởng, hai cây nhân sâm ngàn năm, một đôi vòng ngọc bích, hai cây trâm phượng cài đầu, hai sợi dây chuyển ngọc trai, hai cây trâm bạch ngọc.”
“ Hai cái, hai đôi, hai sợi,...”
P/s: Ủng hộ truyện trên trang "TruyenYY" và " Web truyện" nhé, truyện sẽ được cập nhật nhanh nhất và nội dung đảm bảo nhất. Lời của Dịch giả