Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 41: Vân Sở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa công công đứng ở ngoài cửa không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hắn vô ý dựng lỗ tai rướn cổ lên cũng không nghe được động tĩnh bên trong, hắn giữ nguyên tư thế kỳ quái này từ đầu đén cuối.

Vèo —— đầu ngón tay Vân Hiên bắn một luồng khí xuyên qua cửa sổ, đánh trúng vào thụy huyệt của Hứa công công. “Xoạt” một tiếng, Hứa công công an tĩnh té xuống đất – ngủ.

Sau đó hắn xoay người nhìn về phía Nhược Ly cười một tiếng: "Trẫm không thích bị nghe lén.”

Nhược Ly tận mắt nhìn thấy động tác kia của hắn, trong lòng lại thêm mấy phần sợ hãi, thật lợi hại, hắn trực tiếp dùng chân khí đánh vào thụy huyệt Hứa công công, loại thủ pháp này giống với một chiêu trong "Quan Âm chỉ lộ" của ‘Phi Thiên vũ’, nhưng thủ pháp không giống nhau lắm.

"Thần thϊếp ngu muội, dám hỏi Hoàng thượng một chiêu vừa rồi tên là gì? Có thể lợi hại như vậy." Nhược Ly cố ý giả vờ thể hiện sự kinh ngạc trước thủ pháp của Vân hiên, có lúc biết diễn cũng là một chuyện có ích.

Vân hiên cũng không đáp lời, chỉ nhìn Nhược Ly một hồi lâu, đột nhiên hắn lại là cười to một tiếng, khiến cho mí mắt Nhược Ly giật giật mấy cái. Trong lòng thầm mắng: Vân Hiên, ngươi thực sự là một tên biếи ŧɦái.

"Mỗi khi ái phi giả vờ dịu dàng, quả thật cũng có khí chất rất riêng." Vân Hiên đột nhiên đến gần Nhược Ly, mập mờ nói, hơi nóng thổi vào trên mặt nàng có mấy phần khiến người khác si mê, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn nói: "Ái phi, đêm nay có thể hầu hạ Trẫm không?"

Chân mày Nhược Ly khẽ động, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp câu hồn đoạt phách nhẹ mỉm cười: "Hoàng thượng, thân thể thần thϊếp không tốt, chỉ sợ dơ bẩn thánh thể..."

"Ồ?" Vân Hiên tà mị cười một tiếng, đột nhiên ôm lấy Nhược Ly đặt lên giường, ngay sau đó cả người đè lên, ánh mắt có chút nóng bỏng, giọng nói trầm khàn như cũ: "Nếu trẫm nói không ngại thì sao?"

Biếи ŧɦái, cầm thú. Trong lòng Nhược Ly thầm mắng, nhưng đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười thanh thúy như chuông vang, khiến Vân Hiên thoạt đầu kinh ngạc, sau đó trở nên khác thường. Nhược Ly đưa tay chạm lên mặt Vân hiên, nói: "Hoàng thượng, trái tim vô cảm, thân dưới du͙© vọиɠ, sống cuộc sống như vậy thích chứ?”

Nhược Ly vừa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Vân Hiên tràn ngập lửa giận, hắn đột nhiên bóp cổ Nhược Ly, như cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nói: "Ngươi tự tìm cái chết."

Nói không sợ là giả, nhưng nếu vì xích mích này với tên biếи ŧɦái cổ lỗ sĩ mà chết thì thật không có tôn nghiêm. Nhược Ly đưa tay vận công, tụ khí, dùng sức đánh vào ba huyệt lớn sau lưng hắn, ba quyền liên tiếp tung ra.

Thật không ngờ, Vân Hiên nhíu mày một cái, vẻ mặt sau đó lộ ra sự đau đớn, nhưng vẫn không buông Nhược Ly, tay vẫn giữ nguyên động tác bóp cổ.

Mới vừa nãy, Nhược Ly gần như thật sự bị tên biếи ŧɦái này gϊếŧ chết. Nhưng một khắc sau, Vân Hiên đột nhiên cúi đầu nằm trên người nàng, bàn tay bóp cổ nàng cũng dần buông lỏng.

"Nặng quá" đây là phản ứng đầu tiên của Nhược Ly sau khi được giải thoát, nàng lật người Vân Hiên xuống bên giường, còn mình thì bước xuống giường.

Mặc dù thoát chết trong gang tấc, nhưng Nhược Ly không hề vui, trong lòng nàng run sợ nhìn Vân Hiên đang nằm ở trên giường, biết mình lần này đã gây ra đại họa, nếu một mình bản thân chết đi cũng không sao, nhưng bây giờ chỉ sợ liên lụy đến già trẻ trên dưới Mộ Dung phủ.



Nhược Ly vô cùng khó xử, nhưng lập tức thay đổi suy nghĩ, thôi được dù sao cũng chết, nàng trừng mắt nhìn Vân Hiên, vừa tức giận vừa dẫm chân bay lên: "Là ngươi, tất cả đều là ngươi,..."

Bỗng, Nhược Ly nghe thấy một tiếng kêu đau đớn từ bên ngoài cửa, nàng lập tức lùi lại hai bước, với võ công của nàng mặc dù không phải là hàng cao thủ, nhưng phân biệt âm thanh trong không gian cũng không phải là việc khó, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Vân Hiên, không phát hiện dấu hiệu tỉnh dậy nào.

Chẳng lẽ nàng nghe lầm? Nhược Ly cẩn thận suy nghĩ, e rằng đây là thủ pháp của nhóm hộ vệ cao thủ đến tước mạng của nàng, chỉ có điều quan sát một hồi lâu vẫn không thấy người, đồng thời cũng không nhận ra hơi thở sát khí.

Nhược Ly lấy lại bình tĩnh, quay người suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, trong lúc suy nghĩ vô tình nhìn thấy bức tranh Phật tổ treo trên tường, Lúc trước nhìn thấy bức tranh này vô cùng bình thường thế nhưng giờ phút này vì sao lại cảm thấy có điều khác lạ.

Nhược Ly bước lại gần bức tranh, nhìn theo hướng chỉ của ngón tay Phật tổ, một con ngọc kỳ lân đặt trên tủ. Nàng đi lại phía ngọc kỳ lân, tò mò đυ.ng tay sờ nhẹ, chợt thấy đôi mắt ngọc kỳ lân phát sáng, giữa tủ sách mở ra một lối đi.

Không lẽ đây chính là mật thất Hoàng hậu nói đến? Nhược Ly tụ khí tạo ra một tia lửa, dùng chân khí bắn tia lửa đi vào bên trong. Những ngọn đuốc trong mật thất đồng loạt đốt lên, toàn bộ không gian sáng rõ. Có ám khí không? Nhược Ly chần chừ một hồi mới bước vào.

Vừa bước vào, cửa đột nhiên đóng lại, chưa kịp kiềm chế nỗi sợ hãi, một giọng nói trầm khàn đυ.c ngầu cùng với tiếng xích sát chạm vào nhau vang vọng cả mật thất: "Rất lâu rồi chưa có ai đến thăm ta, ha ha ha…"

Nhược Ly lập tức quay người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chợt thấy một lão già tóc bạc như yêu quái bị xích sắt xuyên qua xương khóa chặt chân tay, mặt mũi tái nhợt, môi thâm tím, hai con mắt trắng dã, hình như đã bị mù.

Nhìn xuống tiếp, chỉ thấy móng tay dài nhọn trắng bợt, áo quần trên người xơ xác rũ rượi, đôi giày cũ nát đến mức lộ cả ngón chân cái.

Miệng vừa há ra, toàn bộ hàm răng lởm chởm đen sì, nhọn hoắt như răng dã thú, nom có thể cắn xé được cả thịt người.

Tên quái vật này không phải người cũng chẳng phải yêu, Nhược Ly không ngửi thấy mùi độc thi trên người hắn, vậy thì đây cũng không phải là cương thi hay hành thi mà dân gian thường nhắc. Nhưng bộ dạng khuôn mặt khác người như thế này, lẽ nào là biến dị?

Lão quái vật nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Nhược Ly, hình như có phần giật mình, hắn dùng đôi mắt đυ.c ngầu nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nổi điên hét lên: "Yêu nghiệt, yêu nghiệt! Hắn sẽ gϊếŧ ngươi, hắn sẽ gϊếŧ ngươi…"

Nhược Ly vốn dĩ không hề sợ hãi, nhưng vừa nghe thấy câu nói hắn vừa hét, toàn thân nàng dựng tóc gáy, nàng nhìn xung quanh, không hề thấy người nào khác, vì vậy nhẹ lên tiếng: "Lão tiền bối, ông là ai?"

Lão quái vật bỗng ngừng la hét, sợi xích sắt theo cử động của ngón tay va đập loảng xoảng, hình như đang vẽ ra khuôn mặt của một nữ tử trong không khí, sau đó lắc lư thân người về phía Nhược Ly, lại chỉ sang bức tranh bên trái tường, vừa vui mừng vừa mếu méo thủ thỉ:" Nàng trở lại rồi…"

Nàng trở lại rồi? Nhược Ly nhận thấy da tóc nàng đang nổi gai ốc, bản thân lão quái vật đã kinh khủng nay lại nói ra mấy câu mập mờ khó hiểu, khiến cả cơ thể nàng lạnh đến tận xương sống.



Nhược Ly nhìn theo hướng lão quái vật chỉ chỉ, không gian trước mắt chợt sáng rõ, trên tường là bức bích họa "Phi thiên vũ", Nhược Ly vui mừng lên tiếng: "Thì ra là ở chỗ này, dốc sức tìm kiếm bấy lâu nay đều không thấy, chuyến này xuyên thời không cũng không hề uổng phí."

Theo truyền thuyết, lúc phượng phường dục hỏa trùng sinh niết bàn đã nhảy một trăm lẽ tám điệu múa, thuyết này đều được ghi rõ trong điển tịch phương tây, nếu có thể ghi nhớ một trăm lẽ tám vũ điệu này, kết hợp với ngọn lửa cháy bừng, hẳn nhiên có thể niết bàn bay lên lên cửu trùng thiên, tự do sống tại giới lưu ly.

Giới lưu ly là giới đức đạo của thần phật sau khi đạt được cảnh giới thứ nhất, nếu có thể qua lại trong giới lưu ly, thì việc xuyên qua thời không cũng không phải là điều quá khó.

"Ngươi đừng nhìn nó, đừng nhìn nó, nàng ấy cũng vì nó mà chết…" Âm thanh trầm khàn già nua hòa vào tiếng xích sắt truyền đến bên tại Nhược Ly, nàng đang chìm trong suy nghĩ dần thanh tỉnh, nàng quay đầu nhìn lại lão quái vật, lão nhìn nàng vô cùng thương cảm, khóe miệng mấp máy, lặp đi lặp lại: "Đừng giống như nàng, nàng chết thảm lắm…"

"Ai? Ai đã chết?" Nhược Ly bước lại gần lão quái vật, nghe câu này của lão, tựa như ai đó cũng đã vào đây trước nàng.

"Loảng xoảng…" Lão quai vật giơ tay ra muốn chạm vào Nhược Ly, nhưng không thể chạm đến, Nhược Ly khẽ cười: "Lão tiền bối, người vừa nói ai chết thảm vậy?"

Lão quái vật đột nhiên cúi đầu xuống, thời khắc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt động lại trên má, đôi môi thâm tím mếu méo, bộ dạng đau khổ bi thương, một tiếng nghẹn ngào bật ra bao lấy toàn bộ sự nhớ nhung khôn tả, giọng nói trầm khàn mang nỗi đau ai oán: "Nàng bị Hoàng thượng gϊếŧ,…Nàng chỉ muốn về nhà mà thôi…"

Muốn về nhà? Bị hoàng thượng gϊếŧ? Nhược Ly cảm giác tâm trí tê dại, nàng nhìn kỹ lại lão quái vật này, ước chừng cũng gần trăm tuổi: "Người đang nhắc đến vị Hoàng đế nào?"

"Hoàng đế nào? Ha ha ha." Giọng nói trầm khàn chợt trở nên cao hẳn, âm thanh bén nhọn như đang muốn xét nát cổ họng lão: "Vân Sở…Hoàng đế Vân Sở, ha ha ha…hắn đã gϊếŧ nữ tử hắn yêu nhất, ha ha ha."

Hoàng đế Vân Sở? Phụ hoàng của Vân Hiên? Ngài gϊếŧ nữ tử ngài yêu nhất? Là tỷ tỷ của Mộ Dung thái phi ư?

"Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa. Yêu nghiệt, đừng nhìn nữa, hắn sẽ gϊếŧ ngươi đấy…" Lão quái vật như nổi cơn điên, xiềng xích theo cử động của lão quật trái quật phải. Âm thanh xéo xắt quằn quai vang rền.

Nhược Ly nhìn kỹ lại, sợi dây xích trói thẳng xương của lão chôn sâu dưới đất, máu của lão quái vật chầm chậm chảy ra, một màu đen tuyền, máu trên người lão màu đen tuyền.

Nhược Ly hoảng sợ lùi lại hai bước, tay chỉ về phía lão: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Lão quái vật thống khổ thấy Nhược Ly đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hét to ai oán đến mức xé rách tâm can: "Song nhi, đừng đi, xin nàng đừng đi…"

Nhược Ly sợ hãi vô cùng, nhưng đôi mắt nàng vẫn tập trung nhìn vào bức bích họa Phi thiên vũ trên tường, sau khi nhớ rõ từng vũ điệu, nàng bay đến Ngọc kỳ lân bên góc, mở cửa phi thân ra ngoài.

Bay ra khỏi mật thất chưa kịp hít thở, Nhược Ly đã nhìn thấy Vân Hiên nằm trên giường nở nụ cười lạnh nhìn nàng, thái độ đó so với lão quái vật hồi nãy còn đáng sợ hơn gấp trăn ngàn lần.
« Chương TrướcChương Tiếp »