Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 39: Liêm Vương Vân Mạt (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhược Ly không rõ vì sao, quay đầu nhìn về Vân Duyên, lại thấy ánh mắt hắn tránh né, đặc biệt khi ánh mắt hắn chạm phải nàng, cả khuôn mặt đều ửng đỏ. Nhược Ly nhìn thấy vẻ mặt của hắn, đột nhiên nghĩ đến lần cùng Vân Hiên lên tự, vô tình hôn lên cằm hắn, kết quả, mặt Vân Hiên cũng đỏ như vậy.

Quả nhiên là huynh đệ ruột thịt, khóe miệng Nhược Ly ẩn hiện nét cười, lại trầm mình vào trí nhớ, nàng nhớ anh trai mình cũng có nét mặt như vậy, mỗi khi nàng hôn lên mặt anh, anh đều sẽ đỏ mặt, hơn nữa còn lớn tiếng trách mắng nàng: “Đồ ngốc, anh là anh trai em, sau này không được hôn anh nữa.”

Nhớ tới điều không nên nhớ lại, vẻ mặt tươi cười của Nhược Ly dần dần tắt, chỉ còn lại một mặt nước tĩnh lặng, lần nữa nàng đưa lòng mình trầm vào đáy nước.

"Hai vị Vương gia, hôm nay bản cung xuất cung là vì tang lễ của ca ca, đã trì hoãn quá lâu rồi, bản cung xin cáo từ trước." Nhược Ly đứng lên, Thanh Ngọc vội vàng tới đỡ, Nhược Ly vừa khéo bày ra bộ dạng có phần mệt mỏi.

Chưởng quản Hồng Tú phường đã chuẩn bị xong xe ngựa, Vân Duyên vội vàng bước lên nói: “Mộ Dung tướng quân lúc sinh thời cũng là từng bằng hữu của bản vương, không biết Quý phi nương nương có thể cho bản vương đi cùng một đoạn không?”

Vân Duyên vừa dứt lời, Nhược Ly nhìn thấy Vân Mạt cũng định tiến lên nói điều gì, vì vậy nói trước: “Cung vương gia không chỉ là bằng hữu của đại ca, mà còn là chỗ quen biết tốt với phụ thân, nói vậy thực quá khách khí rồi”, sau đó nhìn sang nữ tử chưởng quản nói: “Mời Vương gia lên xe ngựa.”

“Ồ, cái này, bản vương cũng…” Vân Mạt nhanh chóng muốn theo sau Vân Duyên lên xe ngựa.

Nhược Ly khé nhíu mày, thầm mắng hắn khống biết xấu hổ, nhưng vẫn tươi cười nói: “Vương gia vừa mới trở về Kinh lăng, vốn phải vào cung thỉnh an Thái hậu trước, nhưng xe ngựa của bản cung lại đi tới Tướng phủ, không thuận đường.” Lại thở ra một tiếng, bày tỏ tiếc nuối. Sau đó, lớn tiếng nói: “Thanh Ngọc, chúng ta hồi phủ tướng quân.”

Do đó, vị Liêm vương gia mang dáng vẻ giống hệt đương kim Hoàng thượng đã bị đại mỹ nhân đệ nhất Kinh lăng Mộ Dung Nhược Ly bỏ rơi trong đám cô nương của Hồng Tú phường.

Trên xe ngựa, hai người im lặng, bầu không khí vô cùng căng thẳng, tận đến khi sắp tới Mộ Dung tướng phủ, Vân Duyên mới phá vỡ cảnh tình nói: “Quý phi nương nương ghét… tam đệ của Bổn vương sao?" Vừa dò xét, lại vừa khẳng định.

"Hắn không khiến ngươi chán ghét sao?" Nhược Ly khẳng định, nam tử như vậy vốn dĩ đã khiến nữ tử vô cùng chán ghét, huống chi hắn còn là kẻ thù của nàng.

Vân Duyên trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: "Nói như vậy, Quý phi nương nương cũng không thích Hoàng huynh."



Nhược Ly nhất thời sửng sốt, không dám nhìn Vân Duyên, nàng dựa đầu vào thành xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ, điều khiển lại sự hỗn loạn trong lòng, sau đó lặng lẽ nói một câu: "Nếu sớm biết, ta nhất định sẽ không vào cung…” Nhưng sớm biết cái gì chứ? Chẳng phải nàng đã sớm rõ ràng rồi sao?

Vân Duyên nghe được câu nói kia của Nhược Ly tựa như đã chịu rất nhiều thương tổn, trong lòng khó chịu, nhưng lại không tìm được bất cứ từ ngữ nào để an ủi nàng, chỉ đứt gãy một câu: "Nếu… như ngươi hối hận, ta có thể… giúp ngươi cầu xin Hoàng thượng.”

Nhược Ly ngạc nhiên nhìn Vân Duyên, còn hắn lại tựa mình một bên thành xe, cảm thấy hắn cực kỳ đáng yêu, nhưng đột nhiên nhớ tới khế ước hôm đó với Vân Hiên, bất chợt nói: "Ngươi hy vọng ta xuất cung sao?", thái độ Nhược Ly vô cùng nghiêm túc.

Vân Duyên nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Nhược Ly, nàng như vậy cùng với Mộ Dung quý phi ngày thường đoan trang cơ trí chẳng hề giống nhau, vì vậy hắn cười gật đầu: " Hoàng cung thật sự không thích hợp với ngươi, ngươi nên có bầu trời rộng lớn hơn."

Nhược Ly tinh nghịch cười một tiếng, “Thật vậy ư?”, Vân Duyên nhìn thấy thái độ của Nhược Ly chân thật như vậy, một khoảnh trong tim nhất thời dịu dàng, nhưng khi nàng lần nữa ngầng đầu lên, lại phát hiện nụ cười tinh nghịch kia của Nhược Ly giống với một người, khóe miệng hắn lập tức ngưng lại.

“Sao vậy?” Nhược Ly nhìn thấy biểu tình quái lạ của Vân Duyên.

Vân Duyên nhìn thoáng Nhược Ly, trầm mặc một hồi, sau đó gọi xe ngựa dừng lại, đưa toàn bộ bí mật lịch sử hoàng thất nói với nàng.

Vốn dĩ, tiên hoàng đã từng rất thích một nữ nhân, cũng xuất thân từ Mộ Dung phủ, gọi là Mộ Dung Vô Song, nàng với Nhược Ly có đến tám phần giống nhau, nhưng lại hết sức ương bướng nghịch ngơm, tiên đế sủng ái nàng, sủng đến mức chút nữa phế trử cả hậu sung. Nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện, bởi vì Vô Song sau khi nhìn thấy bích họa ‘Phi thiên vũ’ liền hiểu được huyền cơ trong đó, mà ‘Phi thiên vũ’ cùng vu thuật ‘Cửu cúc phái’ của Vân quốc là tương sinh tương khắc khống chế lẫn nhau. Lúc bấy giờ, người thừa kế vu thuật hoàng thất chính là thiếu niên mười hai tuổi, Vân Hiên.

Năm ấy, Vân Hiên thiếu chút nữa đã chết trong tay Vô Song, vì vậy Mộ Dung Vô Song đã bị bách quan giáng tội danh mưu hại thái tử, bị đâm chết, thế nhưng Hoàng thượng bỏ ngoài mọi lời chúng nghị của bách quan, đưa thi thể nàng chôn tại hoàng lăng, cùng với tiên đế sau khi băng hà táng chung một huyệt.

Sau khi Vân Hiên lên ngôi, liền đưa vu thuật hoàng thất truyền cho Liêm Vương gia. Bởi vì, Liêm Vương gia sinh ngày nguyệt âm nhật âm (ngày và đêm thuộc âm), tinh tượng bát quái chỉ rõ là “Thuần âm nam tử”, nghe nói nam tử như vậy lúc sinh thì khắc mẫu, do đó mẫu phi hắn đã vì khó sinh mà chết.

Nhược Ly sau khi nghe chuyện Liêm Vương gia, nghĩ, trong lòng hắn chắc hẳn rất khó chịu, đây có lẽ chính là niên đại vu thuật và mê tín lộng hành, hắn chắc chắn sống chẳng hề dễ dàng. Vân Duyên còn nói với nàng rằng, Vân Mạt từ nhỏ đã bị hàng trăm hàng ngàn người muốn dẫm nát gạt bỏ, vì vậy, tính cách mới trở nên âm dương khó phân.
« Chương TrướcChương Tiếp »