"Tiểu thư, thủ đoạn của Hoàng thượng diệu kế ở chỗ nào, là không luyến tiếc mỹ nhân như hoa như ngọc sao?" Thanh Ngọc thật sự không hiểu tại sao Hoàng thượng lại ủy khuất chọn một nữ tử thấp kém như vậy.
Nhược Ly cười khẽ, đi tới trước cửa sổ bẻ một cành hoa hồng phấn tiêu sắc: "Đáng tiếc bông hoa xinh đẹp lãnh đạm như vậy, lại nở trên chiến trường không máu.."
"Dương Tài nhân không xinh đẹp, vậy thì đến tột cùng Hoàng thượng sủng ái nàng vì cái gì? Độc nhất chính là điểm này, Hoàng thượng muốn nói cho tất cả người trong thiên hạ đều biết Dương Tài nhân có mị thuật, khi có phi tần ra tay gϊếŧ Dương tài nhân cũng chính là lúc trúng vào bẫy do Hoàng thượng thiết kế, từ đó Hoàng thượng có thể ra lệnh tru di cửu tộc, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?"
"Nhưng tiểu thư, nếu đối phương là người trung thực, vậy Hoàng thượng chẳng phải sẽ chịu tai tiếng vì gϊếŧ hại trung lương sao?" Thanh Ngọc càng khó hiểu.
"Ngọc nhi nói đúng, nhưng Ngọc nhi có thể nghĩ ra điều này, Hoàng thượng như thế nào lại không nghĩ ra." Nhược Ly ngắt cánh hoa trong tay bỏ vào chén trà vừa mới pha: "Cho nên sau đó Hoàng thượng sẽ mời đạo sĩ hoặc hòa thượng tiến cung để giải trừ vận xấu, theo đó, tội danh gϊếŧ trung lương Dương Tài nhân sẽ thay hắn gánh vác."
"Cứ như vậy, Hoàng thượng không chỉ bảo vệ được hai chữ hiền quân, mà còn diệt trừ được một mối họa lớn trong lòng."
Chỉ là Dương Tài nhân kia thật đáng thương, có lẽ Vân Hiên sẽ vì chuyện này mà làm một đại lễ tang cho nàng. Cũng cần nói lại, nếu trong nhà Dương tài nhân còn có tỷ muội cùng lứa, chắc chắn tương lai sẽ tiến cung kế vị, chỉ sợ nàng cũng không chịu được phong ba hậu cung, cuối cùng lại chỉ có thể chết dưới nhưng tin đồn bịa đặt.
"Vậy tiểu thư, nếu đúng là như thế, tiểu thư không phải đang gặp nguy hiểm sao?" Thanh Ngọc lo lắng hô lên, cho dù tiểu thư nhà nàng trí tuệ cỡ nào, nếu Hoàng thượng muốn tìm cớ gϊếŧ các nàng, các nàng cũng chỉ có một con đường chết, không có cơ hội phản kháng.
Nhược Ly gật đầu, các nàng đích thực nguy hiểm, nhưng chỉ cần thế lực Mộ Dung gia còn một ngày ảnh hưởng tới cục diện, thì tính mạng của bọn họ đối với Vân Hiên vẫn có ích: "Ngọc nhi yên tâm, lúc này người Hoàng thượng muốn đối phó không phải là chúng ta, chỉ là bây giờ tính mạng của chúng ta chấm dứt là chấm dứt bên chỗ Hoàng hậu."
Thanh Ngọc khẩn trương nhìn Nhược Ly, nàng thật sự không tưởng tượng ra nổi cảnh tượng Mộ Dung gia phủ bị tra xét diệt tộc sẽ như thế nào: "Tiểu thư, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao?"
"Ngọc nhi, Hoàng tộc đều là như vậy, lúc trước bọn họ vì thiên hạ mà lập nhiều công lao sớm đã trở thành cái gai trong mắt hoàng thất, từ xưa đến nay đây là thế cục không thể tránh khỏi." Vì củng cố hoàng quyền, một Hoàng đế thông minh như Vân Hiên có thể nghĩ đến việc dùng Dương Tài nhân gánh thay tội danh lịch sử, hắn như thế nào lại không hiểu được tầm quan trọng của việc loại trừ người cản trở hắn chứ?
"Nhưng mà tiểu thư.."
"Được rồi Ngọc nhi, bây giờ chúng ta tới Phượng Loan cung thỉnh an Hoàng hậu, hôm nay Thái hậu cũng có thể sẽ triệu kiến" nam nhân mà nàng muốn gặp có lẽ cũng tới.
Quả nhiên, Vân Hiên vừa đưa Dương Tài nhân rời khỏi, Nhược Ly cùng vừa tới Phượng Loan cung. Kết quả, ở trước mặt nàng Hoàng hậu không nhịn được mà dùng nhiều lời lẽ hạ tiện mắng Dương Tài nhân chính là trời sinh mị hoặc, còn muốn phái Thúy Nga xuất xung tìm phụ thân, nói cho Đỗ Tương biết Dương Tài nhân chính là yêu mị hoặc chủ.
Nhược Ly vẫn ngồi một bên thưởng trà nghe nàng mắng, nàng thầm cười, Hoàng hậu của ngày xưa tôn quý bao nhiêu nay lại có thể tự nhiên nói ra những lời lẽ thô tục như vậy, khí thế này quả thực có thể sánh ngang với những người nữ phụ chanh chua chửi đổng. Nhược Ly hiểu ra một điều, nữ tử một khi bị chọc giận, dù là cổ đại hay hiện đại đều gay gắt như nhau.
Khẩu khí của Hoàng hậu hôm nay thực sự khiến Thanh Ngọc không khỏi bị dọa một hồi, nàng không hiểu đối mặt với một nữ tử điên như vậy mà tiểu thư nàng vẫn có thể vừa cười vừa thưởng trà, dường như không phải đang xem Hoàng hậu mắng mà đang xem Hoàng hậu hát tuồng.
Sau thời gian một chén trà, Ngụy công công bên người Thái hậu đến bẩm báo thỉnh Hoàng hậu cùng Nhược Ly đến Khôn Ninh cung dùng bữa. Nhược Ly mỉm cười đứng lên trấn an Hoàng hậu: "Thái hậu tổ chức thiết yến, tỷ tỷ hãy nên vui vẻ. Về phần Dương Tài nhân, sau này vẫn còn thời gian xử lý."
Hoàng hậu suy nghĩ một hồi, thấy nàng nói cũng có lí, vì thế gọi cung nữ thay y phục, cùng Nhược Ly đi đến Khôn Ninh cung. Lúc này Hoàng thượng và Dương Tài nhân đã đến, hơn nữa lại vô cùng thân mật, điều này khiến cho Thái hậu có chút xấu hổ.
Trong số rất nhiều phi tần, chỉ có Nhược Ly là nhàn nhã tự tại. Nàng một bên an ủi Thái hậu không cần để trong lòng, vừa thỉnh thoáng hướng mắt ra cửa đại điện. Đã gần tới bữa tiệc mà Cung vương gia vẫn chưa tới, trong lòng cảm thấy không khỏi mất mát. Chính lúc nàng nghĩ hắn sẽ không đến, một tiếng kêu chói tai của thái giám khiến nàng lập tức vui mừng: "Cung vương gia đến."
Lần đầu tiên, Nhược Ly cảm thấy, giọng nói của thái giám không hề khó nghe như vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Vân Duyên tay cầm quạt phe phẩy, phong độ bước vào đại điện, vẻ mặt dịu dàng vẫn mang theo nụ cười quen thuộc đó, chính là không biết vì sao, lúc này đây hắn không thèm liếc mắt nhìn Nhược Ly một cái, chỉ quay qua thỉnh an Thái hậu, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, sau đó an vị một bên Thái hậu, bắt đầu dùng bữa.