Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật lâu sau, Vân Hiên mới đưa một chén trà cho Nhược Ly, Nhược Ly thụ sủng nhược kinh, mắng thầm: “ Cuối cùng cũng biết là ngươi khiến ta hít thở không thông.” Đưa trà lên uống một ngụm lớn.

“Giữa Tào Tháo và Lưu Bị...ái phi sẽ thích ai?” Vân Hiên thu lại ý cười, vừa vô ý lại cố tình xoa xoa chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay, giống như chỉ thuận miệng hỏi, y bưng chén trà trên bàn, chậm rãi đứng lên.

Nhược Ly sửng sốt, sau đó nàng không chút do dự, nói: “ Đều không thích. Nếu nhất định phải chọn, vậy thần thϊếp chọn Chu Du.” Một nam nhân mưu trí, quyền uy, võ công cùng mỹ mạo song toàn, trong lịch sử đúng là người hiếm gặp. Dù rằng, số phận nhân vật Chu Du trong Tam quốc cũng cực kì bi thảm nhưng Nhược Ly vẫn một lòng nghiêng mình dưới trường bào của nam tử này.

Nhược Ly vừa nói xong liền cảm giác được một trận rét lạnh sau lưng. Chậm rãi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Vân Hiên, nàng bất giác hít một hơi.

Nàng bình tĩnh nghĩ lại, lúc này mới nhận ra Tào Tháo và Lưu bị chính là Hoàng đế, còn Chu Du chỉ là một tướng quân, mà nàng lại trả lời như vậy nhất định cho rằng nàng đang coi rẻ Hoàng đế, hơn nữa có ý đồ phi tử Hoàng đế nɠɵạı ŧìиɧ.

Lúc này, Nhược Ly ý thức được nguy hiểm, lập tức sửa lại lời nói: “ Ý của thần thϊếp, nếu thần thϊếp là Điêu Thuyền, nhất định không thích người ba đời làm bề dưới như Lữ Bố.” Nói xong nàng nhìn Vân Hiên nở nụ cười kiều mị.

Từ biểu hiện trên mặt Vân Hiên, dường như thủ đoạn này của nàng không có tác dụng. Nàng mở tròn mắt, đã hiểu tại sao thủ đoạn hôm nay của nàng lại thất bại. Bởi vì Vân Hiên là hoàng đế, hắn đã nhìn qua vô số mỹ nhân giai lệ rồi.

“ Hoàng thượng, đây là “ Mỹ nhân thiên kiêu” pha từ sương trên lá sen, nô tì vừa lấy sáng nay, thỉnh người nếm thử.” Thanh Ngọc thấy tình hình không ổn, liều chết giải hòa, trên tay nàng chính là đặc sản trà Vân quốc lấy từ cung nữ bên người bên người Thái hậu.

Đây là trà nhưng lại khác trà bình thường, là loại hoa sinh trưởng trên vách núi cao. Tương truyền, mấy trăm năm mới nở hoa một lần, hoa một màu trắng thuần, giống như bạch ngọc, mà Cung vương gia Vân Duyên đích thân hái về cho Bạch Ngọc lâu, đây chính là “ Mỹ nhân thiên kiêu” hay còn gọi là “ Bạch ngọc mỹ nhân”.

Khi Vân Hiên nghe được “ Mỹ nhân thiên kiêu”, ánh mắt có chút nhu hòa lại, tự mình cầm chén trà lên thử. Tuy rằng, trà này có hương vị giống hoa quế tháng tám, nhưng không đậm như hoa quế mà thoang thoảng dịu nhẹ hơn nhiều, như có như không. Nó khiến người ta muốn tìm kiếm, nhưng lại không cách nào tìm ra, khi không tìm kiếm, mùi lại thoang thoảng hương tỏa ra mê người.

Sau khi những cánh hoa hòa vào trong trà, lúc rót ra vô cùng kiều diễm, giống như là làn da của mỹ nhân, băng cơ ngọc cốt, lại thanh cao kiêu ngạo. Thân hoa trong mờ tinh xảo, tựa như bông súng trong hồ đang nở, vô cùng thanh khiết cao nhã.



Cũng khó trách nam tử Vân quốc tại sao lại luôn tìm kiếm loại trà này. Chỉ là loại trà này đắt đến run sợ. Nghe nói một lạng Bạch ngọc mỹ nhân bán với giá một trăm lượng vàng. Nhưng số lượng có hạn, trên phố không căn bản là không có loại này. Tất cả đều để ở hoàng cung, dùng cho phi tần Hoàng đế, nghe nói có tác dụng dưỡng nhan.

Nhược Ly nhìn thấy vẻ mặt của Vân Hiên dịu xuống không ít, vì vậy nàng liền nhấc váy lui xuống. Không ngờ âm thanh kia lại lần nữa vang lên, cố chấp không buông tha nàng: “ Ái phi muốn rời đi?”

“Ách?” Nhược Ly buông làn váy, xoay người nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Vân Hiên, chẳng lẽ sau lưng hắn có mắt? “ Hồi Hoàng thượng, thần thϊếp thấy Hoàng thượng đang tập trung thưởng trà, không dám quấy rầy nhã hứng của người, cho nên muốn rời đi.”

Vân Hiên không nhìn Nhược Ly, lười biếng trêu đùa bạch ngọc chỉ trong tay, gõ lên bàn một hồi: “ Ái phi đêm qua ngủ ngon không?”

Tinh thần Nhược Ly rét lạnh, nhưng lập tức bay đi không dấu vết: “ Thần thϊếp rất tốt, Hoàng thượng thì sao?”

“ Trẫm không có gì, chỉ sợ ái phi không được tốt thôi.” Nói xong, Vân Hiên gợi lên một tia giễu cợt, làm cho Nhược Ly trong lòng phát lạnh.

Nhược Ly định lại tinh thần, nhớ tới chuyện xảy ra mấy canh giờ trước ở Phật đường, trong lòng nghi hoặc càng sâu. Hiện tại Vân Hiên lại nói như vậy, làm cho nàng bị mất phương hướng, không nhìn thấy phía trước, cũng không định được phía sau.

“ Thần thϊếp tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, thần thϊếp có tốt hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần Hoàng thượng tốt, thần thϊếp cư nhiên cũng không sao.” Nhược Ly lạnh lùng nói, sau đó chuyển mắt nhìn về ngọn núi xa nhất của Phúc Mô tự.

Xem ra, có một số chuyện nàng phải bình tĩnh suy nghĩ lại cẩn thận. Nàng là linh hồn từ hàng nghìn năm xuyên tới đây, nàng không tin, bản thân có được trí tuệ từ nghìn năm lại không thể đấu lại với một vương triều không có ghi chép trong lịch sử.

Vân Hiên nhìn nàng một cái thật sâu, không nói gì, giống như nàng, đưa mắt nhìn vào rừng cây phía xa, như đang ngắm phong cảnh, cũng lại như không...
« Chương TrướcChương Tiếp »