Trên giang hồ có một truyền thuyết, Cầm Thánh và Lục Chỉ Cầm Ma là hai mỹ nhân đối địch đứng đầu võ lâm. Chốn giang hồ lại có thêm một vị hiệp sĩ tiêu sái lỗi lạc tên là Ngọc Địch công tử ( sáo ngọc), cả 3 được xưng tụng là Tam quỷ thiên hạ.
Trong đó, Cầm Thánh còn gọi là Phong Ma bởi vì tiếng đàn của nàng có thể truyền đi như gió, sức sát thương bách phát bách trúng, không gì cản nổi. Tiếng đàn tựa như biển lửa thiêu đốt cả cánh rừng, thổi qua chỗ nào chỗ đó liền không có sự sống, những nơi nàng đi qua, chưa từng lưu lại mạng người.
Lục Chỉ Cầm Ma cũng có tên gọi khác là Quỷ Nguyệt. Tiếng đàn của nàng có thể kí©h thí©ɧ ma tính trong lòng người, nếu không phải thánh nhân thì rất khó áp chế. Có người nói rằng, tiếng đàn của nàng làm mê hoặc, đảo loạn tất thảy thất tình lục dục. Sau khi nghe tiếng đàn của nàng, không chỉ mất hết nhân tính, mà đến bản thân mình cũng không buông tha. Tiếng ác đồn xa trên khắp giang hồ, nhưng đích thực nàng cũng là một tiểu mỹ nhân.
Hai năm trước, một màn luận kiếm tại Hoa Sơn, Quỷ Nguyệt vừa xuất hiện liền khiến cho võ lâm đảo lộn. Tiếng đàn của nàng vừa cất lên, hàng trăm người lần lượt ngã xuống. Khúc đàn kia, tên chỉ ngắn gọn hai tiếng: Tâm ma.
Cái tên Quỷ Nguyệt sinh ra từ sự kiện huyết tẩy Hoa Sơn. Một vị cao tăng trên núi đã đặt tên cho nàng, ý chỉ “ Nguyệt lượng bối diện đích hắc ám tâm ma, nhân thị sỡ hữu tâm linh thâm xử đích du͙© vọиɠ.” ( Mặt trái của ánh trăng chính là mặt tối của tâm ma, bên trong con người luôn ẩn chứa du͙© vọиɠ).
Từ đó, Quỷ Nguyệt không xuất hiện nữa. Quan phủ nhúng tay vào việc này hơn hai năm, nhưng vẫn không chút manh mối. Vào thời điểm đó, cả tám phủ tuần án đều cùng nhau điều tra, chuyện này kinh động đến cả kinh lăng, nhưng bất luận thế nào cũng không có một ai có thể tìm ra tung tích nàng.
Về lai lịch của Địch Ngọc công tử lại càng kì lạ, hắn là một kẻ lãng tử, chỉ cần là mỹ nhân, hắn sẽ không bỏ qua, thậm chí từng đùa giỡn qua Phong Ma và Quỷ Nguyệt, nhưng ba người họ đều không biết dung mạo thực sự của đối phương.
Từng có một truyền thuyết về thân thế của của Địch Ngọc công tử, nhưng cụ thể như thế nào, không ai tường tận, chỉ biết rằng nó rất đáng sợ. Có người cho rằng đoạn kinh dị nhất trong truyền thuyết này chính là hắn được sinh ra từ bóng đêm.
“ Tiểu thư, nghe nói thân thế của Địch Ngọc công tử này không một ai biết, thậm chí cả truyền thuyết kia cũng không nói được đầy đủ.” Thanh Ngọc giúp Nhược Ly đốt thêm hai nén hương thượng hạng, yên lặng nghe nàng đàn.
“ Đáng sợ?” Nhược Ly cười khẽ “ Nếu ngươi biết được truyền thuyết Chu U vương sủng ái Bao Tự, thì ngươi sẽ thấy Địch Ngọc công tử không hề đáng sợ.”
(Chu U vương là vị vua cuối cùng nhà Tây Chu, nổi tiếng là một hôn quân, sủng ái phi tần Bao Tự, phế truất cả Vương hậu và Thái tử để Bao Tự lên thay. Muội Hỉ, Ly Cơ, Đát Kỷ và Bao Tự được xem là Tứ đại yêu cơ trong lịch sử Trung Hoa.)
Thanh Ngọc nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: “ Tiểu thư, Bao Tự là thần thánh phương nào?”
“ Một truyền kỳ nữ tử vượt thời không.” Nhược Ly dừng động tác, nghĩ đến Tư Mã Thiên từng viết mấy vạn lời hùng hồn ca tụng Bao Tự, nàng không khỏi bật cười. Nghĩ thế nào cũng không hiểu, Tư Mã Thiên lúc viết mấy lời đó trong não y đang nghĩ gì lại có thể đem thân thế Bao Tự viết đến mức kinh khủng, quả thực so với phim bom tấn của Mĩ còn kinh khủng hơn.
“ Tiểu thư lại nói mấy lời kì lạ.” Thanh Ngọc cầm đèn, đốt thêm hai ngọn nến cho Nhược Ly, dùng Mỹ Nhân phiến( quạt Mỹ Nhân) quạt nhẹ Long Tiên hương trong lư hương, nhất thời cả Chiêu Hoa điện hương tỏa ra bốn phía.
Nhược Ly không nói, vuốt nhẹ cổ cầm, lại nhìn thoáng qua Long Tiên hương trong lư hương, nghĩ tới mỹ nhân tuyệt sắc Bao Tự. Tương truyền thời nhà Hạ, mỹ nhân Bao Tự được sinh ra từ nước bọt của hai con rồng, sau đó mọi người đều gọi nước bọt của rồng là Long Tiên hương.
Người ta nói rằng, vua nhà Hạ đã thu Long tiên hương vào một chiếc hộp, chiếc hộp này luôn được các đời đế vương bảo quản, ngay cả người bạo ngược như Trụ vương cũng không dám làm hư hỏng. Nhưng một ngày, vua nhà Chu là Lệ vương bất ngờ mở hộp ra, chiếc hộp đã bị vỡ, Long Tiên hương chảy ra khắp mặt đất, quét cũng quét không được, liền nghĩ ra một biện pháp. Chu Lệ vương sai hàng nghìn cung nữ múa xung quanh Long Tiên hương, khi vừa kết thúc điệu múa, Long tiên hương dưới đất liền biến thành một con rùa, chạy trốn vào hậu cung. Trong cung, có một tiểu cung nữ, năm ấy mới bảy tuổi nhưng đã mang thai, sau khi chạm vào con rùa này, mười một năm sau nàng hạ sinh một bé gái, đó chính là Bao Tự.
Xem ra, Bao Tự so với Na Tra còn lợi hại hơn vài lần, mẫu thân của Na Tra mang thai ba năm, nhưng Bao Tự ở trong bụng mẹ tận mười một năm.
“ Ôi” Nhược Ly cười khẽ một tiếng, đứng dậy nhìn gió đêm hoang vu bên ngoài: “ Muộn rồi, ngủ đi” ngày mai hẳn là có sự tình mới mẻ.
Gió đêm từng trận, nhưng không thổi bay được sương mù trong lòng Nhược Ly. Đến tột cùng, nàng nên dũng cảm hay nên yếu đuối, là nữ nhân nàng nên ứng theo mệnh hay nên phản kháng?
Ông trời, nếu có thể, xin hãy chỉ điểm.
Sáng sớm, hoàng cung sương phủ mê người. Mới tinh mơ, Thái hậu đã sai cung nữ truyền chỉ lệnh cho Nhược Ly nhanh đến Khôn Ninh cung, có việc gấp cần thương lượng. Các phi tần khác cũng vội vàng đi tới.
Khi Nhược Ly đang chải lại búi tóc, dặm thêm chút phấn má, mặt trời đã nhô lên cao, nhưng sương mù thật lâu vẫn không tiêu tan. Nhược Ly cảm thấy ngờ vực, nàng bước ra khỏi Chiêu Hoa điện, bấm tay tính toán, đôi mày thanh tú nhíu nhẹ: “ Hôm nay không nên có sương mù.”
“ Tiểu thư ?” Thanh Ngọc nghi hoặc cầm chiếc áo choàng tím nhạt đứng sau lưng nàng.
“ Khởi giá Khôn Ninh cung” Nhược Ly rũ mi, một chút sương mù đã thấm ướt.
“Vâng” Thanh Ngọc phủ áo choàng lên người Nhược Ly, sau đó đỡ nàng lên kiệu.