Chương 10

10.

Hoàng thượng sai người áp giải Thẩm Dịch đi, có lẽ ngày mai ả ta sẽ chẳng thể nào nhìn thấy được ánh sáng mặt trời nữa.

Sáng sớm hôm sau trong cung truyền tin đến, tình hình của Lý Sư không có gì đáng lo ngại, sáng nay đã tỉnh, cứ làm ầm ĩ lên đòi gặp ta.

Ta viện cớ rằng sức khỏe không được tốt, nhờ Công Công quay về nói với Lý Sư hãy an tâm dưỡng thương, hôm sau ta sẽ đến thăm chàng ấy.

Nhoáng một cái đã nửa tháng, nhưng ta không hề bước ra khỏi Tương Phủ.

Bất cứ ai đến gặp ta, cha ta đều thay ta cự tuyệt, ông chỉ muốn ta an tâm ở Phủ chờ ngày xuất giá.

Đã một ngày một đêm, ta không ngủ được, ta dậy khoác lên người một chiếc áo choàng, ra đứng giữa sân ngắm trăng.

Đột nhiên thấy bên trên bức tường cao có một cái bóng đen lướt qua, một nỗi sợ hãi hiện lên trong tâm trí, muốn gọi thị vệ.

Một tiếng sáo quen thuộc khiến ta há hốc mồm.

“Nguyên Nhi a, muội đang thổi ca khúc nào vậy? Sao có thể nghe vui tai như thế này? Nghe hay hơn nhiều so với các người thổi nhạc trong cung điện.”

“Chỉ là muội tùy tiện thổi mà thôi. Điện hạ có muốn học hông? Nếu ngài muốn học muội có thể dạy cho người.”

Đôi mắt của tiểu Lý Sư sáng lên, gật đầu một cách dứt khoát: “ Ta sẽ thổi cho muội nghe sau khi ta học được chúng.”

Chàng ấy không chỉ học được mà còn thổi hay hơn cả ta.

Cẩm Nguyệt vô tình nghe được, nói với ta, mặc dù cô ấy nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rằng người thổi sáo đã trao trọn tình cảm của mình vào trong đó, làm cho người nghe mặc dù không hiểu nhưng sao muốn rơi lệ.

Ta không ngẩng đầu nhìn, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt rồi quay trở về phòng.

Hằng đêm sau đó, Lý Sư đều sẽ đến bên bức tường cao trong sân nhà ta thổi một khúc, rồi lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

Ta chỉ dựa vào khung cửa sổ đã được đóng chặt và lắng nghe, chưa bao giờ bước ra ngoài xem.

Cho đến khi gần đến ngày cưới của ta và Thái tử, tiếng sáo đã biến mất.

Ta nghĩ, chàng có lẽ đã nhận ra hiện thực nên sẵn sàng buông bỏ rồi.

Đây sẽ là nơi chúng ta dừng lại, cũng sẽ là kết cục tốt nhất cho hai ta.

“Tiểu thư, bộ hỷ phục này thật sự nhìn rất đẹp, tay nghề thêu thùa của các cung nữ trong cung quả thật là bên ngoài không thể sánh bằng."Cẩm Nguyệt cắt ngang suy nghĩ của ta, đưa ta ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn.

Ta tùy ý nhìn lướt qua bộ hỷ phục cao quý đang thử trên người, lòng không mấy dao động.

Mẫu thân một mặt giúp ta sắp xếp các bộ y phục đâu vào đấy, một mặt xúc động: “Ta và phụ thân con thật sự muốn gả con vào một gia đình bình thường, sống một cuộc sống an nhàn, nhưng lúc đó con thích Hoắc Thần, một lòng một dạ dốc hết lòng với hắn, hai đứa có ý với nhau nên ta mới đồng ý, không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc như thế này.”.

“Bây giờ nằm dưới sự quản chế của cung cấm,.....Nơi này còn hiểm ác và phức tạp hơn so với phủ tướng quân, từ giờ về sau mỗi một bước con đi đều thật phải cẩn thận.”.

Ta cố gắng mỉm cười trấn an mẫu thân: “Mẫu thân, người yên tâm đi, con có thể tự bảo vệ cho bản thân mình thật tốt mà. Vả lại, không phải còn có A di ở đấy sao, có A Di che chở cho con, có ai dám ức hϊếp con sao?”.

Bề ngoài ta đương nhiên là không sợ, chỉ sợ có vài kẻ tiểu nhân, ở sau lưng giở trò hãm hại.

Mẫu thân hồi nhớ lại những chuyện đã qua: "Trước Sư Nhi thì A di của con còn có một nhi tử, đáng tiếc là sống không đến ba tháng, tì nữ bên cạnh A di đã bị phi tần khác mua chuộc mà tìm cách bóp ch*t đứa bé. May ra sau này có Sư Nhi, bằng không sợ rằng đến bây giờ A di con vẫn khó chấp nhận được sự ra đi của đứa bé mà có thể vượt qua được nỗi đau mất mát.”.

Ta nhớ lúc mình còn nhỏ ca ca không thể lay chuyển được ta, vì thế lén lút đưa ta và Lý Sư xuất cung ra ngoài chơi, lúc đó chợ rất đông người,nên ta và Lý Sư đã bị lạc khỏi ca ca.

Ta kéo lấy Lý Sư bỏ chạy, khi có một đám người mặc áo đen đuổi bắt, cuối cùng thì bị dồn vào ngõ cụt. Mục tiêu của chúng là Lý Sư, họ muốn gi*t chàng ấy.

Khi đó ta mới hiểu được, có những người từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành đã là cái đinh trong mắt của người khác, mặc dù họ chẳng làm gì cả.

Cũng may, ta đã theo Hoắc Thần học được một chút võ công, liều mình đem Lý Sư ra sau lưng mà che chở.

Ta bị chém vài nhát vào người, nhưng dù sao cũng chịu đựng nỗi cho đến khi ca ca ta đem viện binh đến.

Nghe nói khi đó toàn bộ thái y trong cung đã được mời đến, nhưng cuối cùng đều lắc đầu, dặn dò người trong phủ chuẩn bị hậu sự.

Nhưng Lý Sư không từ bỏ, không biết từ đâu đã mời về một vị thần y, cuối cùng chàng ấy đã thật sự mang ta từ cõi ch*t trở về.

Sau khi ta tỉnh lại Lý Sư đã ôm ta khóc hai canh giờ, còn nói nếu như ta mà ch*t chắc chàng ấy cũng không sống nổi.

Vào thời điểm đó, ta chỉ xem đó là một lời nói đùa của một đứa trẻ, chưa từng xem nó là lời nói thật lòng.

“Vòng eo này có phải lớn hơn chút rồi không, có cần nhờ cô cô mang y phục vào cung rồi sửa lại cho con không?” Nương tiến đến chạm vào eo ta hỏi:

Ta lắc đầu: “như vậy đã được rồi mà, nhìn rất đẹp.”

Vốn dĩ đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân vì quyền lợi, hà cớ gì phải cưỡng cầu chỗ nào cũng phải hoàn mỹ.

Mẫu thân thấy ta không có chút hào hứng nào với chuyện này nên chuyển sang chủ đề khác “ Sư Nhi đã trở về Huyền Lâm rồi.”

“Trở về Huyền Lâm?”

“Ừm, Sư Nhi nói lâu rồi chưa về, muốn về Huyền Lâm thư giãn.”

Tâm tư mà Lý Sư dành cho ta, họ đều nhận ra và hiểu rõ. Mẫu thân ta nói như vậy, cũng là muốn xem phản ứng của ta ra sao.

“Cũng tốt” Khi chàng ấy quay lại thì ta đã trở thành hoàng tẩu của chàng rồi.

Mọi chuyện đã được định sẵn.Thấy ta không có phản ứng gì khác thường, mẫu thân ta trầm tư rồi thở dài.