Tiền Oánh Oánh vừa đặt hành lý xuống, đã thấy ngoài cửa có chàng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ló đầu nhìn cô.
Làn da thiếu niên ngăm đen, ngũ quan tuấn tú, mày rậm mắt to, ánh mắt sáng ngời có thần.
Tiền Oánh Oánh không có ấn tượng với thiếu niên này, gần mười năm nay cô chưa về nhà cũ ở nông thôn, trong thôn ngoại trừ nhà cậu mợ, tất cả mọi người và mọi thứ, gần như cô đã quên hết rồi.
Tiền Oánh Oánh mỉm cười thân thiện với thiếu niên, đang định lên tiếng, thiếu niên bỗng chạy đi, có vẻ rất sợ hãi.
“Anh ta là kẻ câm nhà bên, tính tình quái gở. Chị đừng để ý anh ta, anh ta cố ý chạy tới xem chị, nhất định là muốn xin đồ ăn vặt.” Cậu em họ Triệu Tiểu Bân mười tuổi khinh thường nói.
“Không được nói xấu người khác như vậy.” Tiền Oánh Oánh dùng ngón trỏ dí đầu cậu em.
***
Khi Tiền Oánh Oánh thu dọn xong đồ đạc, cửa bị gõ vang.
Mở cửa, cô thấy thiếu niên vừa nãy mang theo con cá to chừng hai nắm tay, ngập ngừng đứng ngoài cửa, hai tai ửng hồng.
“A, chào em.” Tiền Oánh Oánh cười nói.
Thiếu niên cúi đầu, không dám nhìn cô, hai tay giơ xâu cá tới trước mặt cô, thấy cô không lấy, bèn quơ quơ xâu cá.
“Đây là cho chị à?” Tiền Oánh Oánh hỏi. Cô đưa tay cầm lấy xâu tre, không cẩn thận chạm phải ngón tay lạnh lẽo của thiếu niên. Cậu vội rụt tay về.
Thiếu niên lặng lẽ xoa tay vào quần, xoay người định đi, Tiền Oánh Oánh vội gọi cậu lại.
“Đợi chút, đừng đi.”
Tiền Oánh Oánh lấy một túi kẹo trên bàn, đưa cho thiếu niên, cười nói: “Cảm ơn cá của em, đây là quà đáp lễ.”
***
“Chị họ, chúng ta đi hái vải đi.” Em họ đội mũ rơm, đưa một chiếc mũ khác cho Tiền Oánh Oánh.
Cô nhận mũ đội lên đầu, mũ rơm mang theo mùi cỏ khô ngai ngái, cũng không đến nỗi khó ngửi.
Khi bọn họ ra ngoài, thiếu niên nhà bên đang cho gà ăn.
Thấy thiếu niên nhìn về phía họ, Tiền Oánh Oánh chào cậu bằng một nụ cười tươi tắn.
Thiếu niên ngẩn ra, mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng xoay người, tiếp tục cho gà ăn.
“Chị cứ mặc kệ anh ta, người kia quái gở lắm.” Em họ bất mãn.
Tiền Oánh Oánh không vui gõ trán cậu: “Còn nhỏ mà đã kỳ thị người khác? Thế là không tốt. Chị thấy cậu ấy rất tốt mà.”
Tiểu Bân ôm trán: “Không, anh ta không tốt chút nào cả. Chị không biết đâu, anh ta chưa từng chơi với ai, cả ngày dính lấy đám chó mèo, anh ta còn cởi sạch quần áo ngủ cùng chúng nó nữa! Em thấy đầu óc anh ta nhất định có vấn đề.”
Tiền Oánh Oánh nói: “Thích động vật thì có gì sai? Cậu ấy rất giàu tình thương.”
“Ôi chao, chị à, dù sao anh ta cũng là quái thai, mọi người trong thôn đều nói vậy, chị cách xa anh ta một chút là được rồi!”
***
Sắc trời đã tối, Tiền Oánh Oánh và em họ mang theo một thúng vải, thắng lợi trở về.
Tiền Oánh Oánh ôm bụng, nấc một tiếng, vị ngọt từ dạ dày xông lên cổ họng, chưa bao giờ cô được ăn vải thỏa thích như thế.
Phía trước có mấy cậu nhóc ầm ĩ, mơ hồ có thể nghe được mấy từ ‘người câm’, ‘quái thai’.
Đến gần, Tiền Oánh Oánh mới phát hiện có người rơi vào vũng bùn.
Đám trẻ xung quanh còn cười vang, vỗ tay: “Người câm biến thành heo bùn, kinh tởm, ha ha.”
Người trong vũng bùn bị bùn lầy dính khắp người, trên mặt, trên tóc còn dính mấy phiến lá thối, ngay cả mặt mũi cũng nhìn không ra.
Cậu ta giãy giụa nghĩ cách thoát khỏi vũng bùn, nhưng tay cậu vừa chạm vào bờ lại bị đám trẻ đầu gấu dùng chân đá văng.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tiền Oánh Oánh nhất thời tối sầm.
“Chị, đừng để ý đến họ, chúng ta đi thôi.” Thấy Tiền Oánh Oánh dừng bước, em họ vội kéo tay cô, bảo cô rời đi.
Tiền Oánh Oánh vỗ vỗ vai cậu: “Đợi chị một lát.”
Cô đặt thúng vải xuống, tiến lên phía trước, đẩy lũ nhóc tranh nhau giẫm lên bàn tay bám vào bờ kia ra, cất giọng nghiêm khắc: “Các em ức hϊếp một người có nghĩa lý gì không? Các em có từng nghĩ, nếu người trong vũng bùn là các em, các em sẽ thế nào?”
Đám nhóc ngang ngược thấy người trách mắng chúng là một chị gái xinh đẹp, lập tức xấu hổ. Chúng nhao nhao đứng im, không dám ép buộc người trong vũng bùn.
Tiền Oánh Oánh ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía người trong vũng bùn: “Nào, chị kéo em lên.”
Người trong bùn thoáng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc mới do dự đưa tay cho cô.
***
“Chị họ, em đã dặn chị không cần để ý anh ta rồi mà, chị xem quần áo của chị toàn là bùn.” Em họ ngồi trên tảng đá, vừa ăn vải vừa trợn mắt.
Tiền Oánh Oánh quay đầu trừng cậu: “Em nhiều lời quá, thấy người khác bị ăn hϊếp cũng không giúp, bình thường thầy cô dạy em thế nào. Giúp người là niềm vui, giúp người là niềm vui, hiểu không?”
Thiếu niên lấm lem bùn đất lẳng lặng ngồi cạnh Tiền Oánh Oánh, hai tay níu chặt góc áo.
Tiền Oánh Oánh quay đầu lại, nhúng khăn tay xuống dòng suối trong suốt, sau đó vắt kiệt nước, giúp thiếu niên lau mặt.
Rất nhanh, gương mặt đầy bùn của thiếu niên đã được lau sạch sẽ, lộ ra màu ngăm đen tuấn tú. Lúc này, Tiền Oánh Oánh mới phát hiện, thiếu niên này đúng là thiếu niên nhà bên.
Thiếu niên bất an cụp mắt, không dám nhìn Tiền Oánh Oánh, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
“Triệu Tiểu Sơn, hôm nay chị tôi giúp anh, anh nhớ cảm ơn đấy, sau này phát điên muốn gϊếŧ người, phải nhớ rõ mặt chị họ tôi, đừng chém lung tung.” Em họ phun hạt vải vào lòng bàn tay, rồi ném nó về phía thiếu niên, vừa vặn nện trúng đầu cậu.
“Tiểu Bân!!” Tiền Oánh Oánh quay đầu, tức giận lườm cậu: “Sao em bướng bỉnh vậy! Khi về chị sẽ nói mợ, xem mợ xử em thế nào.”
Em họ lè lưỡi, làm mặt quỷ với cô.
Tiền Oánh Oánh ném khăn tay lên tảng đá, định tiến lên đánh cậu.
Cậu nhóc vội xin tha: “Được rồi, em sai rồi. Chị đừng đánh em.” Vừa dứt lời, cậu lại lườm thiếu niên tuấn tú ngồi im bên dòng suối như cái cọc gỗ.
“Triệu Tiểu Sơn, anh còn chưa nhảy vào suối gột rửa hết bùn sao? Anh còn muốn chờ chị tôi giúp anh lau người à.”
Triệu Tiểu Sơn cứng đờ người, nhanh chóng nhảy vào dòng suối nhỏ.
Tiền Oánh Oánh chỉ nghe ‘ùm’ một tiếng, cấp tốc xoay người, đã thấy Triệu Tiểu Sơn ở trong khe suối rồi.