Hoàng Thượng bên kia chậm chạp không có câu trả lời thuyết phục, Tiêu Thanh tuy rằng vẫn là cứ theo bình thường vào triều sớm, nhưng không tham gia chính sự nữa.
Quần thần thảo luận hắn nghe, chỉ là không phát biểu ý kiến. Tiêu Chiến vốn không phải người thích cùng quần thần thương thảo, y luôn cảm thấy văn thần làm việc chậm, thảo luận nhanh lắm cũng năm ngày, hoàn thành cũng phải mười ngày, có thời gian còn không bằng ở bên Vương Nhất Bác, thao luyện binh mã còn hay hơn.
Cho nên thảo luận trên triều toàn bộ do một mình Tiêu Hoàng lãnh, hắn thật ra cũng có thể hiểu được tâm tình Tiêu Thanh, nếu đổi lại là hắn, nói không chừng cũng sẽ như vậy. Dù sao ba người bọn họ đều là thích mỹ nhân không thích giang sơn.
Tiêu Thanh tiêu cực như thế, Hoàng Thượng thật ra không nói gì. Dù sao hắn vẫn thượng triều, cũng không bất kính, chỉ là không nói lời nào, cũng không thể ép hắn nói. Cho dù điểm tên hắn, hắn chỉ một câu "Nhi thần vô năng", Hoàng Thượng cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, nói không nên lời trách tội nào.
Hình bộ Thị lang cùng Thông chính ti phó sử liên tiếp khải tấu, cũng điều tra rõ chuyện ám sát Tiêu Trạch thật sự là Tiêu Diễn gây nên, mặt khác đại thần cũng lần lượt bẩm tấu các hạng tội danh của Tiêu Diễn. Bởi vì Dung thị nháo thành như vậy, các đại thần vốn không biết xuống tay thế nào cũng tìm được chỗ bắt tay vào làm, một khi điều tra, thật đúng là đào ra không ít thứ.
Tuy rằng còn chưa có chứng cứ trực tiếp chứng thật Tiêu Diễn có ý đồ với ngôi vị Hoàng đế, nhưng tội danh hắn mưu hại thủ hạ, ỷ thế hϊếp người, gϊếŧ hại người vô tội xem như là thật. Bất quá Hoàng Thượng cũng không lập tức quyết định, chỉ tiếp tục cấm túc Tiêu Diễn.
Dùng xong bữa chiều, Vương Nhất Bác cùng Vương đa đa ở phòng trong chơi cờ, Trương Bân Bân ở một bên xem sách dược, Tiêu Chiến đến chỗ Tiêu Hoàng đàm công sự còn chưa hồi phủ.
Qua một ván, Vương Nhất Bác bắt đầu thu thập quân cờ, Thanh Mẫn vội vàng chạy vào, nói: "Vương phi, Nhạc Khanh quân, trong Hoàng cung có người tới, nói Hoàng Thượng thân thể khó chịu, thỉnh Y thánh đại nhân đến xem thử."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Trương Bân Bân, Hoàng Thượng mỗi lần triệu Trương Bân Bân tiến cung đều là vì chuyện của người khác, khiếm khi vì mình.
Trương Bân Bân trầm mặc một lát, nói: "Hoàng Thượng thân thể không khoẻ, đã có thái y chăm sóc. Trở về đi, ta không rảnh." Nếu thật sự là Hoàng Thượng có chuyện gì, người đến thỉnh đã sớm vội vã vọt vào đây, sao còn chờ Thanh Mẫn đến báo được.
Vương đa đa không nói, hình như đã sớm đoán được thái độ của Trương Bân Bân, chỉ bưng trà chậm rãi phẩm.
Vương Nhất Bác cũng không nhiều lời, hắn đến nay còn đang vì thái độ của Hoàng Thượng đối với Tiểu Ảnh mà canh cánh trong lòng, sư phụ không muốn đi cũng không sao.
Thanh Mẫn thấy không ai phản đối, cũng không ai khuyên bảo, liền biết mình không nên lắm miệng, sau khi hành lễ, liền đi ra ngoài.
"Buổi chiều hôm nay, trù phòng hầm thịt bò, bữa khuya ăn mì thịt bò nhé?" Vương Nhất Bác nói. Hắn hiện tại rất dễ đói, cho nên buổi tối thêm bữa đã thành việc ắt không thể thiếu trong vương phủ. Mà Trương Bân Bân vì muốn Vương đa đa đầy đặn thêm một ít, cũng bắt đầu yêu cầu thêm bữa vào buổi tối.
Trương Bân Bân nhìn về phía Vương đa đa, hình như đang hỏi ý kiến.
Vương đa đa gật gật đầu, xem như đồng ý. Trương Bân Bân cũng không có ý kiến.
Đang chuẩn bị bắt đầu ván cờ thứ hai, Thanh Mẫn lại đi đến, nói: "Trương Bân Bân đại nhân, người tới nói Hoàng Thượng có chỉ, nhất định phải mời ngài vào cung, nếu không tính mạng bọn họ khó giữ được."
Trương Bân Bân nhíu mày, hiển nhiên có chút mất hứng.
Vương đa đa hạ một quân cờ, nói: "Ngươi đi một chuyến đi, làm gì phải khó xử bọn họ."
Trương Bân Bân nhìn nhìn Vương đa đa, buông quyển sách trên tay, đứng dậy nói: "Ta nếu trở về muộn, ngươi sớm đi ngủ."
Sau khi từ Vận Thành trở về, Trương Bân Bân tuy rằng còn chưa cùng phòng với Vương đa đa, nhưng thái độ Vương đa đa rõ ràng thân cận hơn không ít, Vương Nhất Bác cảm thấy như vậy rất hay, dù sao hắn cũng rất thích sư phụ, nếu sư phụ cùng cha cứ mãi không tự nhiên như vậy, hắn kẹp ở giữa cũng rất xấu hổ.
"Ừm." Vương đa đa khẽ lên tiếng, khoát tay ý bảo người đi mau. Trương Bân Bân khẽ cười cười, ra khỏi phòng.
Hoàng Thượng ở tẩm điện gặp Trương Bân Bân, ăn mặc cũng tùy ý, khí sắc bình thường, hiển nhiên cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là tìm người đến nói chuyện phiếm.
Trương Bân Bân không hành lễ, Hoàng Thượng cũng không để ý, nói hắn ngồi.
"Gọi ta đến có việc?" Trương Bân Bân hỏi.
Người hầu bên người Hoàng Thượng sau khi dâng trà cho hai người, liền lui ra ngoài.
Hoàng Thượng ngồi ở chủ vị, thở dài, nói: "Trẫm gần đây có chút phiền lòng, muốn tìm một ai tâm sự. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đệ tối thích hợp, mới sai bọn họ mời đệ đến đây." Chuyện hắn phiền đơn giản là việc trong cung, lấy thân phận Trương Bân Bân là người có tư cách biết nhất, cũng bởi vì thân phận Trương Bân Bân, cho dù biết cũng không có lập trường tham dự, lại càng không tham dự, cho nên Hoàng Thượng muốn kể cho hắn.
Trương Bân Bân không hỏi, chỉ trầm mặc ngồi ở chỗ kia.
Hoàng Thượng cũng không để ý, tự mình nói: "Chuyện khác thì không sao, trẫm đau đầu nhất chính là chuyện lão Lục. Nó coi trọng hài tử của Đường Khê phủ, trẫm rất do dự, rồi lại không đành lòng tổn thương lòng nó. Trẫm cũng không ngờ hài tử này tính tình lại cố chấp như thế, cư nhiên dâng sớ yêu cầu rời kinh. Trẫm thật sự là nhất thời không biết nên làm sao với nó bây giờ."
"Ngươi đã chướng mắt hài tử của Đường Khê gia, thì Đường Khê gia cũng không cần dính dáng đến Hoàng gia." Trương Bân Bân nói không biểu cảm: "Lúc trước Nhất Bác gả cho Tiêu Chiến, ta không đồng ý lắm. Hiện tại có thể giữ được Tiểu Ảnh cũng tốt, chỉ là ngươi nên sai người trông chừng Lục Hoàng tử, đừng có tiếp cận Tiểu Ảnh mới đúng."
Kỳ thật việc này Trương Bân Bân căn bản không muốn quản cho lắm, nhưng nhìn Vương Nhất Bác trong lòng không thoải mái, hắn làm phụ thân trong lòng chắc chắn cũng không thống khoái. Hiện tại kẻ này khởi xướng lại tìm hắn tâm sự, hắn tất nhiên cũng không cần chừa mặt mũi cái gì.
"Đệ......" Hoàng Thượng bị tạt nước lạnh đến mức nói không ra lời, nếu thật sự có thể làm như vậy, đã sớm làm, cần gì phải phiền lòng nữa? Hắn trận này cơ hồ mỗi đêm đều có thể mơ thấy Hiền Quý phi mẫu phi của Tiêu Hoàng, nhưng Hiền Quý phi chỉ khẽ cười nhìn hắn, không nói gì, hắn gọi tên nàng, Hiền Quý phi liền nháy mắt liền biến mất, cho nên hắn cũng không rõ Hiền Quý phi rốt cuộc có ý gì.
"Nếu không có chuyện gì khác, ta về trước." Trương Bân Bân đứng dậy định đi ra.
"Đệ quay lại!" Hoàng Thượng hiển nhiên không thể để hắn cứ như vậy rời đi. Có đôi khi Hoàng Thượng tự có chút hoài nghi, loại thái độ Trương Bân Bân đối với hắn này, hắn sao vẫn không tức giận được? Nghĩ đến, lần đầu tiên thấy Trương Bân Bân liền kinh hãi vì thiên nhân này, bộ dáng Trương Bân Bân tất nhiên là khỏi phải bàn, tính cách rất lãnh đạm, nói cũng ít, chỉ là một người như vậy, ngay cả Tiên hoàng đời trước cũng không nhẫn tâm bắt hắn quỳ, huống gì hiện tại đổi lại là mình. Có thể trên đời này thật sự có một người như vậy, quá mức xuất chúng, thế cho nên bất luận hắn làm cái gì, đều khiến mình không có biện pháp trách cứ hắn, hình như hắn chính là có thể như vậy, cũng cần phải như vậy.
Trương Bân Bân dừng bước, quay đầu nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng lại thở dài, nói: "Trẫm tìm đệ tới là muốn cùng đệ thương lượng một chút, không phải để đệ tự kết luận." Kỳ thật hắn thấy Tiêu Thanh thật lòng như thế, cũng có chút dao động, chỉ là còn có chút không cam lòng thôi.
Trương Bân Bân trầm mặc một lát, nói: "Lúc trước ta cũng không thấy Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tốt, nhưng hiện tại không thừa nhận cũng không được, y đối với Nhất Bác rất không tệ. Hiện tại Nhất Bác cũng đã có hài tử, sống rất khá. Con cháu đều có phước của con cháu, cần gì phải quan tâm? Ngươi muốn cho Tiêu Thanh lấy nữ tử nhà cao cửa rộng, đơn giản là hy vọng ngày sau có thể kế thừa giang sơn của ngươi, nhưng cho dù ngươi đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn, chờ sau khi ngươi trăm tuổi, hắn nói không chừng sẽ chắp tay cho người khác. Mà mưu tính của ngươi hiện tại có thể sẽ hủy diệt tình cảm phụ tử giữa ngươi cùng Tiêu Thanh, đủ thứ như thế, đáng cùng không đáng, tự ngươi cân nhắc đi."
Trương Bân Bân nói hết lời, liền xoay người rời đi. Lúc này, Hoàng Thượng không gọi hắn lại nữa, mà lâm vào trầm mặc tự hỏi.
Lâm triều ngày kế, Hoàng Thượng rốt cục lấy mười tám hạng tội danh gϊếŧ hại thủ hạ, cường hại dân nữ, mưu hại mạng người, xúi giục mưu nghịch phán định tội cho Tiêu Diễn. Tiêu Diễn vốn không phục, nhưng sau khi trưởng lão bộ tộc của cổ sư đến chỉ ra và xác nhận, hoàn toàn ngậm miệng.
Ra là Tiêu Diễn từng mập mờ đề cập với Tiêu Trạch về chuyện cổ sư, Tiêu Trạch lại tìm rất nhiều kỳ văn dị thư phía nam đến xem, liền tin chỉ cần có cổ sư giúp hắn, hắn có thể giành được giang sơn Đại Nghiệp. Vì thế Tiêu Trạch bắt đầu lén tìm cổ sư cho mình sử dụng. Tiêu Diễn rất thông minh chen một chân ngay lúc này, tìm được tên cổ sư dã tâm bừng bừng trước đây đã định trước, để lộ ra nhu cầu của Tiêu Trạch. Vì thế cổ sư kia sắp xếp một lần tình cờ gặp, cũng chiếm được tín nhiệm của Tiêu Trạch.
Mà sau khi cổ sư cùng Tiêu Trạch vào kinh, có lẽ là Tiêu Trạch sợ Tiêu Diễn cũng đến tranh giành, cho nên chuyện hắn cùng với cổ sư đều giấu Tiêu Diễn. Điều này cũng cho Tiêu Diễn cơ hội thoát thân. Theo đó thuận lợi rút lui.
Mà khi Tiêu Diễn đến gặp cổ sư, đã dịch dung, cổ sư cũng không biết thân phận cùng bộ dáng thật sự của hắn. Vị trưởng lão kia ngày ấy vừa mới lên núi hái dược trở về, trên đường quay về thôn thấy Tiêu Diễn vừa đi vừa bỏ lớp ngụy trang ra. Mà Tiêu Diễn lúc ấy chỉ coi ông là một lão nhân tai điếc mắt hoa, cho nên không đề phòng. Mãi đến khi Hoàng Thượng phái người mang theo bức họa Tiêu Diễn đến điều tra, toàn bộ mới bị lộ ra.
Tiêu Trạch trước khi chết, nói với Hoàng Thượng nguyên nhân mình đi tìm cổ sư, cùng với việc mình hại chết đứa nhỏ trong bụng người ấy, cũng là bởi vì Tiêu Diễn nói nếu hài tử xuất thế, hắn chỉ sợ không còn cơ hội lên Thái tử vị.
Trước mặt đủ loại chứng cứ cùng chứng nhân, Hoàng Thượng đương triều hạ chỉ, trừ bỏ hoàng tịch của Tiêu Diễn, giam cầm cả đời.
Kết cục giống với Tiêu Trạch, cũng là tự làm bậy tự không có đường lui, đều là lòng tham vô đáy, báo ứng khó kham. Tiêu Diễn tự nhận là đã không có sơ hở, nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Bởi vì sắp đến cuối năm, cho nên chuyện Tiêu Diễn không trì hoãn, ngày kế liền giao cho Hình bộ cùng Tiêu Chiến xử lý.
Nơi Tiêu Diễn bị giam cầm là một tòa viện độc lập nằm phía sau núi Cố Nham tự chỉ có một đường nhỏ có thể thông ra bên ngoài. Cố Nham tự thành lập kỳ thật là để thu lưu một ít phạm nhân điên loạn cùng người điên vô gia cư, có hộ vệ gác nhiều năm, không có tạp vụ.
Tiêu Diễn bị sắp xếp ở chỗ này, tuy rằng không phải nơi tốt, nhưng cũng ngăn cách với nhóm người điên kia, coi như là đã cách biệt với đời.
Tiêu Diễn một thân áo xanh, cũng tiều tụy đi không ít so với trước đây. Trên đường cũng không nói một câu, chỉ ngồi ở trong xe chở tù, nhìn trời bên ngoài.
Sau khi bố trí xong, Tiêu Chiến chuẩn bị rời đi, bị Tiêu Diễn gọi lại.
Tiêu Diễn nhìn y, cười nói: "Ta chưa bao giờ hảo hảo nói chuyện cùng ngươi, giờ ngươi đi, sợ là sau này cũng khó có ngày gặp lại. Có thể nghe ta nói mấy câu không?"
Tiêu Chiến quay lại, ngồi vào ghế đá đối diện Tiêu Diễn, chờ hắn nói. Không phải y mềm lòng, chỉ là nghĩ Vương Nhất Bác hẳn là còn chưa thức dậy, giờ y trở về, có thể sẽ quấy rầy, cho nên liền ở lại thêm lát nữa.
"Ngươi có biết trong các Hoàng tử ta hận nhất ai không?" Tiêu Diễn cười nói, cũng không trông mong Tiêu Chiến trả lời, tiếp tục nói: "Ta hận nhất là ngươi. Ngươi cái gì cũng có, chiến công hiển hách, huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, Hoàng nương yêu thương ngươi, còn có thê khanh thông minh, cùng hài tử sắp sửa xuất thế."
Tiêu Chiến không nói, y biết hết thảy này đều là bởi vì y sống lại, cho nên mới cực kỳ hoàn mỹ, nếu không y cũng bất quá chỉ lẻ loi một mình mà thôi, không có gì nhưng đáng hâm mộ.
"Mạng ta không tốt, mẫu phi chết sớm. Hoàng Quý phi biến ta trở thành một quân cờ chống đỡ cho con của ả làm Thái tử, mẫu phi lại hại chết Hiền Quý phi, khiến ta cũng không được Phụ hoàng yêu thích. Cho nên ta không thể không tranh, không thể không đoạt, để có một tiền đồ rộng mở cho mình, bù lại khuyết điểm cùng không cam lòng của ta hơn hai mươi năm qua." Tiêu Diễn giương mắt nhìn nhìn phòng xá trong viện, cười nói: "Kỳ thật kết quả này cũng đã liệu đến, thắng làm vua thua làm giặc, ta biết. Ta chỉ hận mình không có một mẫu phi tốt. Hiện tại Tiêu Trạch đã chết, Hoàng Quý phi không khác gì người điên, ta cũng coi như đã báo thù cho mẫu phi."
Tâm tư Tiêu Diễn thì Tiêu Chiến nhiều ít gì cũng có thể lý giải, chỉ là nếu thêm chủ ý đến thân nhân trên người của hắn, hắn là tuyệt đối không thể tha thứ.
"Nghĩ đến trong mấy huynh đệ chúng ta, vận khí tốt nhất hẳn là TiêuThanh. Mẫu phi hắn tuy rằng đã chết, nhưng vẫn như trước là người trong lòng Phụ hoàng yêu nhất, hắn lại được Hoàng hậu nuôi nấng, Hoàng hậu không bất công, dạy dỗ hài tử tất nhiên cũng là huynh hữu đệ cung." Tiêu Diễn cười khổ, "Ta có lúc đã nghĩ, nếu ta được Hoàng hậu nuôi lớn, cũng có thể cùng các ngươi giao hảo, cũng có thể không tranh đoạt hay không?"
Tiêu Chiến đứng lên, nói: "Hoàng nương dạy là một mặt, quan trọng vẫn là bản tính. Ngươi tự bảo trọng." Có một số việc một khi đã làm sẽ không thể quay đầu lại, có những oán hận một khi nảy sinh sẽ không biến mất. Đó là số mệnh, nhưng cũng phải xem ngươi đối đãi số mệnh của mình như thế nào nữa......