- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Nguyện Vì Người
- Chương 57
Nguyện Vì Người
Chương 57
- Cha cảm thấy sao?
Vương Nhất Bác cũng không cho ra đáp án chuẩn xác, hắn nghĩ, nói ba phải một chút, có lẽ sẽ càng nhiều kinh hỉ. La Vân Hi trầm mặc nhìn Vương Nhất Bác, ngữ khí rõ ràng đã chắc chắn ý đồ của Vương Nhất Bác, cười nói.
- Con muốn lừa ta nói?
- Con không có. - Vương Nhất Bác lỡ lời phủ nhận, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.
- Con sắp làm cha rồi, nói chuyện làm việc phải cẩn thận, mới có thể làm tấm gương tốt cho hài tử. - La Vân Hi cười nói.
- Vâng.
Vương Nhất Bác gật đầu, nếu đã bị cha nhìn thấu, hắn cũng không dám hỏi loạn nữa.
- Ngày hôm qua ở trong cung, Hoàng Thượng nói sư phụ là đệ đệ mình, là con khi lớn tuổi của Tiên đế.
- Ừm. - La Vân Hi không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh gật đầu.
- Cha biết từ khi nào?
Vương Nhất Bác hỏi, hắn luôn cảm thấy giữa sư phụ cùng cha có rất nhiều bí mật, hắn muốn biết nhưng không có thời điểm để hỏi. Mà cho dù có hỏi, cũng chưa chắc nhận được đáp án, ngược lại khiến sư phụ cùng cha khó xử.
- Từ sớm đã biết. - La Vân Hi giọng rất nhẹ, hình như có chút hoài niệm.
Vương Nhất Bác không thể biết được "từ sớm" rốt cuộc là bao lâu, nhưng theo hiểu biết của hắn với La Vân Hi, cho dù hỏi lại cũng sẽ không có đáp án, nếu không La Vân Hi ban đầu đã nói "từ sớm" rốt cuộc là từ lúc nào rồi.
- Nếu sư phụ là Hoàng tử, tại sao sinh sống ở bên ngoài, còn trở thành Y thánh?
Theo lý Hoàng tử nên hảo hảo dưỡng ở trong cung, nhưng xem cử chỉ của sư phụ, tùy tính như thế, thật sự không giống như người từng ở trong cung.
- Bởi vì mẫu thân hắn không phải phi tần, chỉ là một nữ tử bình thường thôi.
La Vân Hi nâng chén trà lên, hình như đang suy nghĩ phải nói như thế nào thì thích hợp.
- Vậy Tiên hoàng gặp mẫu thân của sư phụ như thế nào? - Vương Nhất Bác lại hỏi.
- Cuộc đời Tiên đế rất thích cải trang đi tuần, có một lần đến phía nam thị sát tình hình lũ lụt, tình cờ gặp nữ tử kia. Mẫu thân sư phụ con ngưỡng mộ học thức của Tiên hoàng, dần nảy sinh tình cảm, nhưng lại không muốn tiến cung để rơi vào tranh đấu vô tận, cho nên nàng tình nguyện tự mình nuôi lớn hài tử, cũng không muốn nói cho Tiên hoàng chuyện mình có thai. Sau đó, nàng dùng hành động để chứng minh tình cảm, dùng hiểu biết làm đạo ý, gạt bỏ ý niệm đón nàng vào cung trong đầu Tiên hoàng, rồi lặng lẽ sinh ra Trương Bân Bân. Sư phụ con là lúc mười tuổi, Hoàng Thượng phái người đến thăm nàng, vừa vặn sư phụ con ở đó, mới biết phụ thân mình cư nhiên là Hoàng Thượng. Tiên hoàng cũng mới biết được mình cư nhiên còn có một hài tử lưu lạc bên ngoài. Nhưng lúc này hắn đã bắt đầu học y, đối với tranh chấp quyền lợi cũng không hứng thú. Là hài tử khi lớn tuổi, Hoàng Thượng đối với sư phụ con cũng phi thường sủng ái, mọi việc đều theo ý hắn, bảo hộ cũng vô cùng chu toàn, cho nên đại đa số mọi người mới không biết có sư phụ con tồn tại.
La Vân Hi ôn tồn nói, nghe thì chuyện này không viên mãn, nhưng đối với mọi người mà nói lại đều là kết cục tốt nhất.
Vương Nhất Bác cảm thấy rất bội phục dũng khí cùng sự thản nhiên của mẫu thân sư phụ, không ham phú quý, cũng không thích hư vinh. Để sư phụ học y, xem như đảm bảo tiền đồ. Một mình nuôi nấng sư phụ lớn lên, lại là một nữ tử chưa gả, chua xót trong đó không phải thứ người ngoài có thể hiểu được.
Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác đột ngột cảm thấy cha mình có gì khác đâu? Cũng cho mình học y, cho dù không làm Vương phi, hắn cũng không đói chết được. Lại không cần hắn đi tranh danh đoạt lợi, chỉ hy vọng hắn bình an. Đáng thương thay cho tâm phụ mẫu trong thiên hạ, Vương Nhất Bác đột ngột hiểu sâu hơn những lời này.
- Người có biết mẫu thân của sư phụ không?
Vương Nhất Bác cảm thấy với tính cách của sư phụ, cho dù muốn nói cho cha thân phận của hắn, cũng chỉ là vài câu cho qua, mà cha lại kể chi tiết như vậy, giống như tận mắt thấy vậy, mười phần là quá trình này do người khác nói cho cha.
La Vân Hi không vội đáp lời Vương Nhất Bác, chỉ hỏi ngược lại.
- Con thích sư phụ không?
- Đương nhiên! Cha, trong lòng con rất rõ ràng, cho dù con có tranh tước vị Vọng Dương Bá kia, Vọng Dương Bá cũng sẽ không truyền cho con. Hắn đối xử với con chưa từng thân cận, hắn cho con cái ăn cái mặc, nhưng không có sự thân thiết của phụ thân với con cái. So sánh lại, sư phụ lại càng giống phụ thân của con hơn, tuy rằng nghiêm khắc, lại đối xử rất tốt, biết con cần cái gì, cũng rất quan tâm con. Ở trong lòng con, sư phụ chính là phụ thân, con cũng sẽ hảo hảo hiếu kính người.
La Vân Hi sửng sốt một lát, sau đó hơi hơi thở dài.
- Mẫu thân hắn là bác của ta, hắn là biểu ca ta, cho nên đối xử với con tốt cũng là tất nhiên. Con cùng hắn thân cận, cũng là... quan hệ huyết thống. Hắn theo họ mẹ, nhưng vì mai danh ẩn tích, sau đó chỉ dùng tên họ "Trương Bân Bân".
Nghe được quan hệ của sư phụ cùng cha, Vương Nhất Bác thiếu chút nữa làm đổ nước ô mai trong tay,
- Sư phụ người...
Cư nhiên là biểu ca của cha, đại bá của hắn? Vương Nhất Bác nhất thời như không tiếp nhận được, hắn thật sự không thể tưởng tượng cha hắn cùng sư phụ làm sao mà giấu kỹ như vậy.
- Nhưng hắn hẳn sẽ không thích con gọi hắn là đại bá hay tiểu thúc, nếu không đã sớm nói cho con. Con cứ tiếp tục gọi sư phụ đi... Một ngày vi sư, cả đời vi phụ. Vẫn sẽ cảm thấy thân thiết hơn một chút.
Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, cha của mình cùng sư phụ lại có một tầng quan hệ như vậy, khó trách sư phụ chịu dạy hắn y thuật, cũng khó trách mình lần đầu tiên nhìn sư phụ liền cảm thấy phi thường thân thiết, cho dù nét mặt sư phụ không chút thay đổi, hắn cũng theo bản năng có một loại cảm giác muốn thân cận.
- Cha, người cùng sư phụ rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu con?
Chuyện lớn như vậy bọn họ cũng có thể giấu, vậy những việc nhỏ khác nói không chừng càng nhiều.
- Đừng thấy sư phụ con là Hoàng tử, cũng vì là Hoàng tử mà nguy hiểm mới càng nhiều, hắn cũng càng phải che dấu kỹ thân phận. Nếu không năm đó các Hoàng tử đoạt vị, sư phụ con sẽ không bình yên vô sự. Hiện tại thân phận của hắn tuy rằng bị Hoàng Thượng nói ra, nhưng vẫn không nên truyền ra ngoài nhiều, như thế mới có thể đảm bảo tự do hiện tại của sư phụ con. - La Vân Hi cười cười.
- Hài tử biết.
Vương Nhất Bác gật đầu, cảm thấy nên bắt đầu tính toán chuyện để sư phụ vào phủ ở, như thế cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Cơm trưa, Trương Bân Bân cầm dược thiện đã nấu đi vào Lân Vương phủ. Vương Nhất Bác vốn nghĩ, nghe cha nói thân phận của sư phụ rồi, mình sẽ có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế, hắn nhìn Trương Bân Bân trừ rất vui ra, không có gì không được tự nhiên hết, cũng cảm giác sâu sắc, vẫn là tiếng "Sư phụ" thì thích hợp với hắn.
La Vân Hi nhìn dược thiện, không nói thêm gì, còn gọi Thanh Mẫn đưa đến phòng bếp.
Trương Bân Bân phát hiện ánh mắt của Vương Nhất Bác nhìn hắn có chút kỳ quái, hỏi.
- Làm sao vậy?
- Không có gì... - Vương Nhất Bác lắc đầu, cười cười.
Trương Bân Bân lại nhìn La Vân Hi, La Vân Hi chỉ cúi đầu thu gom quân cờ, biểu cảm trên mặt thản nhiên như trước.
Tiêu Chiến xử lý xong công vụ, đi vào tiểu viện của cha nhìn thấy Trương Bân Bân đã đến, liền phân phó phòng bếp làm thêm thức ăn. Trương Bân Bân vừa đến, Thanh Mẫn đã thông báo Trác Hồ, Trác Hồ nhanh chóng sai người chuẩn bị thức ăn Trương Bân Bân thích, cho nên có thêm thức ăn, cũng không kéo dài đến sau giờ dùng ngọ thiện.
Trong tịch gian, Vương Nhất Bác hiếu thuận gắp thức ăn cho cha cùng sư phụ, cho dù bình thường hắn cũng sẽ làm vậy, nhưng hôm nay hình như có chút không giống.
Trương Bân Bân nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Hảo hảo tự ăn". Lại gắp cho hắn hai đũa thức ăn, liền không nói nữa.
- Vâng. - Vương Nhất Bác gật đầu, cúi đầu ăn cơm.
Tiêu Chiến cũng thấy hôm nay Vương Nhất Bác có chút khác lạ, nhưng nhìn cha vẫn như thường, hình như không có chuyện gì, lại không thể nào khảo chứng.
- Đúng rồi, sư phụ, con nghĩ người vẫn nên dọn đến vương phủ ở đi. - Vương Nhất Bác ăn đến một nửa, ngẩng đầu nói.
Trương Bân Bân khó hiểu nhìn hắn.
Vương Nhất Bác buông đũa, thật tâm nói.
- Trước đây người khác không biết thân phận của người thì không tính, tối hôm qua Hoàng Thượng đã nói như vậy rồi, Tứ Hoàng tử cùng Ngũ Hoàng tử đã ở đó, khó bảo toàn tin tức sẽ không truyền ra ngoài. Người biết càng nhiều, sư phụ cũng càng phiền toái, ở bên ngoài ta không yên tâm. Tuy người võ công tốt, nhưng hai tay không thể địch bốn tay, thật sự không ổn.
Trương Bân Bân tuy rằng không được phong vị, nhưng là đệ đệ Hoàng Thượng thừa nhận, tôn quý tất không cần phải nói. Lỡ đâu có người nổi lên ý niệm gì không nên có trong đầu, ngược lại càng nguy hiểm.
Trương Bân Bân không nói, hình như là đang suy nghĩ.
Vương Nhất Bác lặng lẽ huých huých Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lập tức hiểu ý, phụ họa thêm.
- Người vẫn nên vào phủ ở, nơi này không có người ngoài, sẽ không có gì bất tiện. Nhất Bác lại đang mang thai, còn phải nhờ người thời khắc theo dõi hắn, đừng để hắn làm ẩu mới tốt. Hơn nữa, người là Hoàng thúc của ta, lại là sư phụ Nhất Bác, ở lại phủ ta cũng là đương nhiên.
Vương Nhất Bác tuy rằng trước đó không nói cho y, nhưng nếu là chủ ý của Vương Nhất Bác, y đều nguyện ý theo. Huống gì bọn họ vốn luôn hy vọng Trương Bân Bân ở lại phủ, chỉ là nếu Trương Bân Bân muốn quay về chỗ kia, bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Trương Bân Bân quay đầu nhìn thoáng qua La Vân Hi, như là đang hỏi ý kiến.
La Vân Hi phát hiện ánh mắt của Trương Bân Bân, trầm mặc một lát, mới có chút không được tự nhiên nói.
- Tùy ngươi.
Trương Bân Bân mỉm cười hiếm có, gật đầu, nói.
- Hôm nay thời gian đã muộn, ta trở về thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai rồi dọn lại đây.
Vương Nhất Bác mừng rỡ gật đầu.
- Con sai người quét tước viện tử bên cạnh chỗ cha rồi, ngày mai sư phụ trực tiếp dọn vào là được.
- Lát nữa ta nói Trác Hồ đi đặt tủ, đem khách phòng trong viện đổi thành dược phòng cho người. - Tiêu Chiến nói.
Trương Bân Bân đến, phủ sẽ có hai vị trưởng bối, nhìn càng giống một gia đình.
- Ừm.
Trương Bân Bân cũng không cự tuyệt, làm y giả, dược phòng ắt không thể thiếu, tuy rằng trong nhà mình cũng có, nhưng đến ở Lân Vương phủ, vẫn là ở gần thì tiện hơn.
Như thế, chuyện Trương Bân Bân dọn vào vương phủ đã định, sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến sai Trác Hồ dẫn người đến giúp Trương Bân Bân dọn đồ đạc.
Cơm trưa qua, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trở về phòng ngủ trưa, Trương Bân Bân ở lại trong viện tử của La Vân Hi.
- Ngươi hôm nay hình như có điểm kỳ quái. - Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác gối lên cánh tay của Tiêu Chiến nói.
- Ta có việc nói với ngươi...
- Ừ, nói đi.
Thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt nghiêm túc, sự tình hình như rất quan trọng, Tiêu Chiến cũng không nhịn được chăm chú lắng nghe.
Vương Nhất Bác sắp xếp từ ngữ, kể lại lời cha nói với hắn cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, nói như vậy Vương Nhất Bác chính là hài tử của biểu đệ Hoàng thúc y, hai người còn dính chút quan hệ thân thích.
- Khó trách cha lạnh nhạt với tiền bối như vậy, tiền bối lại không tức giận.
Có lẽ đối với Trương Bân Bân mà nói, La Vân Hi là thân nhân duy nhất, hắn lại biết tính cách La Vân Hi từ lâu, cho nên mới không tức giận.
- Ừ. Ta vẫn hy vọng cùng sư phụ trở thành người một nhà, bây giờ như ý nguyện đã là người một nhà rồi. - Vương Nhất Bác cười nói.
- Ừm. Ta cảm thấy thái độ của cha cũng tốt hơn rất nhiều so với trước kia. - Tiêu Chiến nói.
- Đúng vậy, nhưng vẫn không tính là ôn hòa. - Vương Nhất Bác cười nói.
Hai người đang nói chuyện thì bị tiếng gõ cửa chen vào, Tiêu Chiến nói "Vào đi". Trác Hồ liền đẩy cửa tiến đến.
- Vương gia, Vương phi. Thuộc hạ của Hoàng đế Lôi quốc truyền đến tin tức, nói Lôi quốc đế đêm nay sẽ lặng lẽ đến Lân Vương phủ, còn thỉnh để mở cửa sau.
- Thuộc hạ nào? - Tiêu Chiến hỏi.
- Là vị trước đây ở lại quân trướng truyền lời kia. - Trác Hồ nói.
- Ừm, nói cho hắn bổn vương đã biết. Buổi tối ngươi mang theo mấy thị vệ canh gác ở cửa sau, đừng để ai phát hiện.
Nếu là người ngoài truyền lời, Tiêu Chiến tất nhiên sẽ hoài nghi vài phần, nhưng người đã quen biết, y không hỏi nhiều.
- Vâng, tiểu nhân hiểu. Tiểu nhân cáo lui.
Nói xong, Trác Hồ liền hành lễ đi ra ngoài.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, nói.
- Ngủ đi, buổi tối có tinh thần xem Dược Thiên Phàm lại có tính toán gì.
- Ừm.
Vương Nhất Bác kéo chăn, dựa vào Tiêu Chiến hừ hừ ngủ. Tiêu Chiến không buồn ngủ, chỉ nằm bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn dung nhan hắn ngủ, tự hỏi chuyện về sau...
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Nguyện Vì Người
- Chương 57