Trong tiểu viện một mảnh xơ xác tiêu điều, lúc này, Thanh Mẫn mang dược từ cửa sau đi vào. Sau khi nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi nhà mình lập tức buông chén thuốc, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói.
- Vương gia, tiểu nhân đáng chết, không bảo vệ được Nhạc Khanh phu nhân.
Nhìn trên mặt Thanh Mẫn cũng là một mảng xanh tím, đi đường còn khập khiễng Tiêu Chiến hỏi.
- Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm Vương gia, đêm hôm qua, Vọng Dương Bá uống rượu say, tìm đến muốn cùng Nhạc Khanh phu nhân thân cận. Nhạc Khanh phu nhân bởi vì lo lắng cho an nguy của Vương phi, ưu tư quá độ, thân thể không thoải mái liền cự tuyệt Vọng Dương Bá. Ai ngờ Vọng Dương Bá say rượu phát điên, ra sức đánh Nhạc Khanh phu nhân, đánh cho toàn thân thương tích không nói, còn đá vào bụng vài cái, đến nỗi Nhạc Khanh phu nhân ói ra mấy ngụm máu. Tiểu nhân đi ngăn cản, nhưng thật sự là sức đơn lực yếu, cũng bị đánh trúng. Sau đó là Chu phu nhân gọi người tới, kéo Vọng Dương Bá đi. Đại phu nhân sợ chuyện này truyền ra ngoài, tổn hại thanh danh Vọng Dương Bá, ngay cả đại phu cũng chưa mời, chỉ sai người cầm chút dược trị thương đến cho Nhạc Khanh phu nhân dùng. Sáng nay tiểu nhân thấy Nhạc Khanh phu nhân bắt đầu phát sốt, không thể không tự mình dùng tiền mua chuộc thủ vệ cửa sau, đi kiếm một phần dược hạ sốt về. - Thanh Mẫn ủy khuất kể lại.
Trong phòng sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt khi nghe được toàn bộ sự tình, hắn xưa nay không thân cận với phụ thân, phụ thân với hắn cũng chỉ lạnh nhạt. Hắn trăm triệu lần không ngờ, phụ thân sẽ làm ra loại sự tình này với cha.
- Được. Hay lắm! Cha của Vương phi tất nhiên cũng là cha của bổn vương, cho dù chỉ là một tiểu thϊếp, thân phận cũng vô cùng tôn quý. Các ngươi không chỉ không lấy lễ đối đãi, còn dám đánh cha của bổn vương. Khoản này nếu bổn vương không hảo hảo tính cùng các ngươi, thật giống như bổn vương làm con bất hiếu, làm người vô năng! - Tiêu Chiến nghe xong cũng nổi trận lôi đình.
- Vương gia, tiểu thϊếp hầu hạ Bá gia vốn là hiển nhiên, là hắn cự tuyệt trước, Bá gia lại uống rượu, chỉ là không thể khống chế được. Nếu Vương gia so đo, chẳng phải là Vương gia hẹp hòi sao? - Đại phu nhân mặt không chút thay đổi nói.
- Độ lượng cũng nên độ cho kẻ xứng làm người. - Tiêu Chiến không muốn nhiều lời cùng nàng.
- Ngươi... - Đại phu nhân bị nghẹn nói không ra lời.
- Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa đưa cha quay về vương phủ! - Tiêu Chiến khí phách nói.
- Vâng. - Trác Hồ lập tức nhận lệnh.
- Ngươi đứng lên đi. Ngươi làm rất tốt, bổn vương sẽ nhớ công của ngươi.
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đã không chăm sóc tốt cho Nhạc Khanh phu nhân. - Thanh Mẫn lau lau nước mắt, cúi đầu nói.
- Không liên quan đến ngươi. Là có kẻ căn bản không coi bổn vương ra gì.
Nói xong, Tiêu Chiến vào lại phòng, đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy.
- Nào, đừng để cha đang bệnh còn không an tâm.
Vương Nhất Bác gật đầu, đứng lên.
Tiêu Chiến kiểm tra chăn một chút, chắc chắn bao bọc kỹ rồi, một tay ôm lấy Vương đa đa, đưa Vương Nhất Bác đi về hướng đại môn.
Vọng Dương Bá muốn ngăn cản, lại bị thị vệ của Tiêu Chiến chắn tại chỗ, chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến ôm Vương đa đa rời đi.
Đưa Vương đa đa lên xe ngựa xong, Tiêu Chiến nói với Chu di nương cùng đi ra.
- Đa tạ ngươi chiếu cố cha.
- Nói gì vậy, hắn cũng là người đáng thương. Có Nhất Bác chiếu cố hắn, ta cũng yên tâm.
- Vương Nhất Thiên còn đang trong quân doanh an bài công việc, tối mới có thể về. Ngươi nếu không muốn đợi ở đây, cũng có thể theo bổn vương đến vương phủ.
- Đa tạ hảo ý của Vương gia. Ta có người ở đây, không sao.
- Được. - Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa.
Vương Nhất Bác từ trên xe ngựa đi xuống, định quỳ xuống đất hành lễ, liền bị Chu di nương một phen đỡ lấy.
- Làm cái gì vậy, muốn gϊếŧ ta phải không?
- Đa tạ di nương chiếu cố cha.
- Tất cả đều là việc nên làm, không cần phải nói tạ ơn. Mau trở về đi, hảo hảo chiếu cố cha ngươi. Nếu có thể, cũng đừng để hắn trở về nữa.
Vương Nhất Bác hiện tại suy nghĩ rất loạn, chỉ có thể gật đầu.
- Yên tâm, bổn vương sẽ xử lý thỏa đáng.
- Được. Đi nhanh đi, đừng trì hoãn thương thế của hắn. - Chu di nương khoát tay để hai người mau trở về.
Hai người gật gật đầu, lập tức lên xe ngựa. Trác Hồ vội vàng đánh xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến vương phủ.
Sau khi đến vương phủ, Tiêu Chiến an trí Vương đa đa ở trong viện tử bên cạnh dược phòng của Vương Nhất Bác, cũng tiện cho Vương Nhất Bác dùng dược. Dàn xếp xong cho Vương đa đa, Tiêu Chiến sai Thanh Mẫn cùng Vương Nhất Bác xem bệnh, còn mình ra khỏi phòng, phân phó Trác Hồ đến chỗ Trương Bân Bân báo trước rồi mời người đến đây một chuyến.
Cha được Tiêu Chiến đưa vào phủ, Vương Nhất Bác cũng an tâm một chút. Thu hồi khổ sở trước đó, cẩn thận xem mạch cho cha, lại kiểm tra toàn thân. Trên người tuy rằng nhiều chỗ bầm tím, nhưng cũng may không có thương tổn đến xương cốt. Theo lời Thanh Mẫn nói, cha phun ra máu, chứng tỏ có nội thương, phải cực kỳ chú ý.
Kê khai xong phương thuốc, Vương Nhất Bác xoay người đến dược phòng bắt đầu bốc thuốc. Thanh Mẫn bồi bên người hắn, im lặng nghe phân phó.
Sau khi gói xong thuốc, Vương Nhất Bác tìm ra một cái bình nhỏ, nói với Thanh Mẫn.
- Đến đây.
Thanh Mẫn nhìn hắn, mơ hồ đi qua. Vương Nhất Bác mở nắp bình, lấy ra một ít dược, tinh tế bôi lên trên mặt Thanh Mẫn. Thanh Mẫn hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau nói.
- Tiểu nhân không dám...
Vương Nhất Bác tiến lên một bước, nói.
- Lần này ít nhiều cũng là ngươi che chở cha, nếu không có thể sẽ còn bị thương quá nặng.
- Là tiểu nhân vô dụng, không thể bảo hộ Nhạc Khanh phu nhân chu toàn. - Thanh Mẫn hối hận nói.
- Không liên quan đến ngươi, là... Vọng Dương Bá quá mức ngoan độc. Ngươi bảo hộ cha ta, ta không có gì để tạ ơn, thì bôi cho ngươi một chút dược cũng là đương nhiên.
- Vương phi trăm triệu lần đừng nên khách khí với tiểu nhân như thế, đây đều là việc tiểu nhân phải làm.
Thanh Mẫn vội vàng quỳ xuống. Vương Nhất Bác đỡ hắn đứng dậy, tỉ mỉ bôi dược. Đôi mắt Thanh Mẫn hồng hồng nhìn hắn, thấp giọng nói.
- Tạ ơn Vương phi.
Vương Nhất Bác khẽ cười, đưa cái bình trong tay cho Thanh Mẫn.
- Thuốc này sáng và tối bôi một lần, ba ngày sau sẽ bớt sưng bầm, bảy ngày sẽ khỏi hẳn.
- Vâng, tạ ơn Vương phi.
Thanh Mẫn nhận lấy bình dược, lại nói lời cảm tạ. Sau đó lại nói.
- Vương phi đến bên cạnh Nhạc Khanh phu nhân đi, tiểu nhân đi sắc dược trước.
- Được, ba chén nước sắc thành một chén là được rồi.
- Vâng. - Thanh Mẫn ôm dược đi ra ngoài.
Khi Vương Nhất Bác ra khỏi dược phòng, Trác Hồ vừa lúc đi ra ngoài trở về, hành lễ với Tiêu Chiến ở cửa chờ hắn cùng Vương Nhất Bác đứng ở cạnh cửa, nói.
- Hồi bẩm Vương gia, Trương Bân Bân tiền bối ba ngày này đến Lân thành, nói là đồng ý với một vị thầy thuốc mời đến xem bệnh. Ngày mốt mới có thể trở về.
- Đã biết, ngươi đi sai phòng bếp làm chút cháo loãng, canh giờ này Vương phi cũng nên ăn cái gì đó.
- Vâng, tiểu nhân đi. - Trác Hồ nói xong, vội vàng chạy đến phòng bếp.
Tiêu Chiến đi tới, giữ chặt tay Vương Nhất Bác, hỏi.
- Có mệt không? Có chỗ nào khó chịu hay không?
- Ta không sao. Cảm ơn đã ngươi đưa cha về.
- Đây là chuyện nên làm mà, để cha ở lại Phủ Vọng Dương Bá, ta cũng không yên tâm. Chuyện này ta sẽ có tính toán, ngươi không cần lo lắng. An tâm chăm sóc tốt cho mình và cha là được. - Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.
- Ừm.
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, vai Tiêu Chiến luôn khiến hắn cảm thấy cực kỳ kiên định.
- Ngươi sai Trác Hồ đi mời sư phụ?
- Ừ. Ta sợ ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn, ưu tư quá độ, muốn cho sư phụ ngươi tới chiếu cố cha, tiện thể cũng xem cho ngươi. Không ngờ tiền bối lại không ở trong kinh.
Nghĩ nếu Trương Bân Bân ở đây, thương thế của Vương đa đa cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy.
- Ừ, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình cùng hài tử. - Vương Nhất Bác đảm bảo nói.
- Được. Lát nữa cháo nấu xong, ngươi ăn một chút.
- Ừ. Ngươi ăn cùng ta đi.
- Được.
Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác đi đến tiểu viện bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, hai người tiến cung diện thánh. Vương Nhất Bác tuy rằng rất muốn hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng tình hình của cha đang khiến hắn rất lo lắng, cho nên ngủ không an ổn lắm, cho nên hôm nay sắc mặt có chút tái nhợt.
- Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế. - Hai người cùng quỳ xuống, hành lễ.
- Mau đứng lên. Ngồi đi. - Hoàng Thượng nhanh chóng miễn lễ cho hai người.
- Tạ ơn Phụ hoàng. - Hai người ngồi vào ghế.
- Con lần này thắng trận trở về, trẫm rất vui. Lại nghe Lân Vương phi có thai, trẫm thật sự vui mừng đến mức cả đêm không ngủ ngon.
Hoàng Thượng mặt mang ý cười, trong đôi mắt lộ ra sung sướиɠ, xem ra là thật sự vui mừng.
- Phiền Phụ hoàng quan tâm. - Vương Nhất Bác đứng dậy hành lễ.
- Ngồi ngồi ngồi đi, bây giờ là thời điểm chưa chắc chắn, phải cực kỳ để ý. - Hoàng Thượng lập tức để hắn ngồi xuống.
- Vâng. - Vương Nhất Bác đáp lời ngồi trở về.
Hoàng Thượng cẩn thận đánh giá Vương Nhất Bác một chút, hỏi.
- Trẫm nhìn con sắc mặt không tốt lắm, có phải Chiến nhi không chăm sóc tốt cho con hay không?
- Không có, chỉ là đêm qua không ngủ đủ, nhi thần thất lễ. - Vương Nhất Bác nói.
- Không sao cả. Nhưng sao lại không ngủ đủ? Chính con cũng thông thạo y thuật, cũng biết hẳn nên chú ý cái gì. Nhìn con như vậy, trẫm có chút lo lắng, chi bằng để thái y trong cung xem cho con một chút.
Nói xong, Hoàng Thượng sai đãi tòng bên người đi gọi thái y.
- Đa tạ Phụ hoàng. - Vương Nhất Bác cũng không phản đối.
- Có cái gì muốn ăn cứ nói, trong cung cái gì cũng có, sẽ không để con thiệt thòi. - Hoàng Thượng cười.
- Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu. - Tiêu Chiến lúc này đứng dậy.
- Nói đi. - Hoàng Thượng gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.
- Nhất Bác lần đầu có thai, có một số việc khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, nhi thần xin Phụ hoàng đáp ứng, đón cha Nhất Bác nhập phủ để chăm sóc hắn, một mặt Vương đa đa hiểu biết sở thích của Nhất Bác, mặt khác, cũng có thể an ủi nỗi nhớ của Nhất Bác với cha trong thời kỳ mang thai.
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì quá đáng, nói.
- Được, chỉ cần có thể khiến Nhất Bác an tâm, tự con lo đi.
- Tạ ơn Phụ hoàng. - Tiêu Chiến nói.
Đang nói, thái y đã chờ bên ngoài. Truyền người tiến vào, thái y đến sau khi hành lễ, bắt đầu bắt mạch cho Vương Nhất Bác. Một lát sau khi, hồi bẩm nói.
- Lân Vương phi có thai đã hai tháng, vẫn phải cực kỳ chú ý. Thứ thần nói thẳng, Vương phi hình như cảm xúc dao động quá lớn, cứ thế thai tượng có chút không ổn. Còn thỉnh Vương phi thả tâm, hảo hảo dưỡng thai mới được a.
- Đa tạ thái y, ta sẽ chú ý. - Vương Nhất Bác gật đầu nói.
- Ngươi lui xuống trước.
Nghe xong hồi bẩm, Hoàng Thượng hơi nhíu mày, sau khi đuổi thái y đi, hỏi:
- Có phải Chiến nhi chọc con tức giận hay không? Nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho con.
Vương Nhất Bác lắc đầu phủ nhận.
- Không liên quan đến Vương gia.
- Vậy vì sao đang yên đang lành, cảm xúc lại dao động quá lớn?
Ở trong mắt Hoàng Thượng, Vương Nhất Bác từ trước đến nay là một hài tử hiền lành, trừ phi thực sự giận dữ, nếu không sẽ luôn là bộ dáng thản nhiên. Một người như thế, tại sao cảm xúc lại dao động quá lớn?
Vương Nhất Bác cúi đầu, không muốn nhiều lời.
Hoàng Thượng nhìn về phía Tiêu Chiến.
- Con nói, sao lại thế này?
Tiêu Chiến do dự một chút, đứng dậy nói.
- Hôm qua nhi thần hồi kinh, khi đi ngang qua phủ Vọng Dương Bá, nghĩ Nhất Bác mấy ngày trước đây nói nhớ cha, người mang thai cần có tâm tình tốt là rất quan trọng, liền đưa hắn đến phủ Vọng Dương Bá vấn an cha hắn. Ai ngờ Vọng Dương Bá ngăn cản không cho vào cửa, lại biện bạch các loại lý do lừa bịp nhi thần. Nhi thần cảm thấy kỳ lạ, không để ý tới Vọng Dương Bá cùng người nhà ngăn trở, xông vào viện tử của Vương đa đa...
Sau đó, Tiêu Chiến kể lại tình cảnh ngay lúc đó cùng chuyện Vương đa đa bị đánh, cũng nói mình vì muốn Vương Nhất Bác an tâm, đưa Vương đa đa trở về phủ. Nghe xong chuyện, Hoàng Thượng cả giận nói.
- Buồn cười!
Ở Nghiệp quốc, tuy rằng cũng có chuyện nam tử đánh thê tử, nhưng tuyệt đối sẽ bị khinh thường. Trong triều, Hoàng Thượng cũng nhiều lần đề cập đến, người trị trong nhà tốt, đối xử tử tế với thê tử hài tử của chính mình, như vậy mới có thể dùng tài cán vì quốc phân ưu, đối xử tử tế với dân chúng.
Huống hồ, ở Nghiệp quốc, Khanh tử lại được ưu đãi, luật pháp Đại Nghiệp cũng có quy định rõ ràng, không được vũ nhục ngược đãi Khanh tử không làm sai.
- Vương đa đa đến nay vẫn đang hôn mê, cho nên Nhất Bác khó tránh khỏi lo lắng. Nhi thần ngày đó để một tiểu tòng bên người Nhất Bác ở lại phủ Vọng Dương Bá, chính là để Nhất Bác xuất chinh có thể an tâm, phủ Vọng Dương Bá tốt xấu gì cũng vì thể diện của Hoàng gia, có kiêng kị, không làm khó Vương đa đa. Ai ngờ chẳng những không khiến Vọng Dương Bá bận tâm thể diện Hoàng gia, ngay cả tiểu thị của Nhất Bác cũng bị đánh cho đầy người toàn thương tích.
- Vọng Dương Bá uổng thân trượng phu, cũng uổng thân thần tử.
Cha của Vương phi của trưởng tử nhà mình, nói đánh là đánh, hoàn toàn không nể mặt hắn cùng trưởng tử, khiến Hoàng Thượng rất tức giận. Hơn nữa uống rượu làm chuyện thất đức, kẻ như thế, hắn cũng không dám trọng dụng.
- May mắn nhi thần đúng lúc đến phủ Vọng Dương Bá, nếu không sự tình còn không biết sẽ thế nào. - Tiêu Chiến thấp giọng nói.
Hoàng Thượng ngồi ở ghế trên, trầm tư.
Vương Nhất Bác thấy tình thế nặng nề, đứng dậy quỳ trên mặt đất, nói.
- Nhất Bác cầu Phụ hoàng giúp cha thoát khỏi khổ ải. Bất luận hành vi lần này của phụ thân là cố ý hay vô tình, đều đã làm cha bị tổn thương. Nhất Bác từ nhỏ cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, Phụ hoàng tuy rằng vẫn cường điệu không cần quá mức để ý trưởng thứ, nhưng ở trong nhà Nhất Bác lại phân chia rõ ràng. Nhất Bác từ nhỏ nhìn cha một mình chịu đựng ngày tháng cô đơn dài lâu, bớt ăn may y phục cho Nhất Bác, hoặc là mua thêm chút gì đó bên ngoài. Hiện giờ nhi thần đã là Vương phi, càng sống hạnh phúc, càng đau lòng cha giờ tịch mịch.
Hoàng Thượng nhìn hắn, cẩn thận nghe hắn lời nói.
- Vốn chuyện của trưởng bối nhi thần làm hài tử không nên quản, nhưng cha lần này trọng thương khiến nhi thần đau lòng không thôi. Nhưng nhi thần vô dụng, không cứu được cha ra khỏi viện tử kia, cho nên chỉ biết cầu Phụ hoàng, thương xót cho cha, thành toàn hiếu tâm của Nhất Bác.
Vương Nhất Bác dập đầu một cái rất vang trên mặt đất, giọng cũng có chút nghẹn ngào.
Tiêu Chiến cũng quỳ xuống theo hắn.
- Nhi thần nghe Tam ca nói, Phụ hoàng muốn ngợi khen công lao nhi thần bình định Du quốc. Nhi thần không cần phong thưởng gì, chỉ cầu Phụ Hoàng thành toàn hiếu tâm của Nhất Bác.
Hoàng Thượng trầm mặc một lát, gật đầu nói.
- Trẫm cũng không hy vọng tôn tử của mình có ngoại công như vậy. Cha ngươi là thϊếp thất, chỉ cần hắn đồng ý, trẫm có thể hạ lệnh khiến bọn họ ly hôn.
Nếu là chính thất, thì khó khăn hơn, cũng có điềm ngại huỷ hôn. Nhưng nếu là thϊếp thất, sẽ không chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa là Vọng Dương Bá ngược đãi Khanh tử trước, hắn hoàn toàn có thể dựa theo luật pháp xử trí.
- Nhất Bác đa tạ Phụ hoàng đại ân! - Vương Nhất Bác nặng nề mà dập đầu lạy ba cái.
Tiêu Chiến cũng cười nói.
- Đa tạ Phụ Hoàng thành toàn.
- Mau đứng lên đi. - Hoàng Thượng cười để hai người đứng lên.
Vọng Dương Bá cho dù có địa vị, so ra cũng kém tôn tử của mình. Cha của tôn tử an ổn, hài tử mới có thể an ổn. Huống hồ quyết định lần này cũng là thành toàn hiếu tâm của hai người con, cớ gì không làm.
- Tạ ơn Phụ hoàng. - Hai người đứng lên.
- Được rồi, Nhất Bác hiện tại có thể buông tâm sự, trở về hảo hảo ngủ một giấc. Chuyện gì cũng có trẫm làm chủ cho con, an tâm dưỡng thai là được.
- Vâng. - Vương Nhất Bác đáp.
- Tốt lắm, các con trở về đi. - Hoàng Thượng nói.
- Nhi thần cùng Nhất Bác đến gặp Hoàng nương trước, sau khi thỉnh an sẽ trở về. Nhất Bác nói có hài tử mới biết công ơn phụ mẫu, nhi thần không dám quên trọng trách làm con. - Tiêu Chiến nói.
- Con ngoan, đi đi. Nếu mệt thì ngủ một hồi ở chỗ Hoàng nương con rồi hãy trở về. - Nghe hài tử của mình nói như vậy, Hoàng Thượng vô cùng vui mừng.
- Vâng, nhi thần cáo lui. - Hai người sau khi hành lễ, đi ra khỏi ngự thư phòng.
Hoàng Thượng nhìn hai người rời đi, ý cười không giảm nhấc bút, viết một đạo thánh chỉ...