Edit: Tiểu Lăng
Đương nhiên là Tiên Bối nhận ra giọng nói này.
Nó rõ ràng là của chủ thuê nhà mới của cô…
Nhưng, tại sao anh lại ở đây…
Và… vừa rồi… là anh ôm cô?!
Tiên Bối không cố quay đầu nhìn nữa, song cái không gian được anh tách riêng ra này, lại như biến thành một căn phòng xông hơi.
Tiên Bối chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất không dời mắt, từ từ hạ nhịp tim liên hồi xuống.
Tàu điện ngầm như một chiếc con thoi, ngoài cửa xe lúc sáng lúc tối, đôi khi lại thấy biển quảng cáo xẹt qua.
Trong lòng hết động tĩnh, Trần Chước cúi đầu, đập vào mắt là tai của cô gái nhỏ.
Lúc đội mũ, cô thích vén tóc ra sau tai.
Vành tai nho nhỏ ấy lộ ra hoàn toàn, như mã não hồng trong suốt được gọt giũa trơn bóng.
Yết hầu Trần Chước khẽ nhúc nhích, tránh mắt đi.
Vừa ngừng ở một trạm, tay Tiên Bối đã nắm ra mồ hôi, ướt nhẹp.
Trần Chước liếc bản đồ tuyến đường trên cửa, hỏi: “Em phải đi mấy trạm nữa?”
Tiên Bối nhô vai lên, dựng thẳng bốn ngón tay.
Trần Chước đối chiếu tiếp: “Công viên Tinh Nguyệt à?”
Tiên Bối gật đầu.
Im lặng một lúc.
Trần Chước lại hỏi: “Vì sao không để tôi đưa đi?”
Vấn đề trí mạng, người Tiên Bối cứng đờ, hoàn toàn không biết nên trả lời ra sao.
Sau lưng có người đẩy vào xe, cho nên…
Cơ thể rắn chắc hoàn mỹ của người đàn ông nhiều lần bị ép không còn chỗ trống, dán lên lưng cô…
Có thể so với núi lửa phun trào, Tiên Bối cảm thấy đầu và lỗ tai mình đều đang bốc khói.
Tàu khởi động lần nữa, Trần Chước liếc nhìn cô gái nhỏ đang hồng cả gáy.
Anh có phần muốn trêu chọc, nghiêng người thấp xuống chút nữa.
Hơi thở hơi nóng lướt nhẹ qua tai…
Rồi đến sau tai…
Cả người Tiên Bối nổi da gà.
Sau đó, hơi thở ấy dừng lại, lấy độ nóng đốt người hơn nữa để nói chuyện: “Em thích bị chen thế này lắm à?”
Đoàng một cái, máu huyết tuôn trào, đầu Tiên Bối nổ luôn.
Thật, thật sự…
Không được…
Mềm nhũn cả người, Tiên Bối vô thức di chuyển lên trước, muốn ngăn khoảng cách với anh ra; lại vừa lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận, phủ nhận, liều mạng phủ nhận hoàn toàn.
Trần Chước thấy thế, nói tiếp: “Không thích thì sau này để tôi đưa đi, trông em như một đứa bé vậy, ai yên tâm để em ra ngoài một mình?”
Tiên Bối bị hơi thở của anh đốt cho mơ mơ hồ hồ, càng đừng nói là cẩn thận suy nghĩ đề nghị này của anh, chỉ có thể… gật đầu không ngừng.
Trần Chước đạt được mong muốn, cười khẽ một tiếng, thẳng người lên.
Chỉ một chốc, đã thành vẻ không vấn đề gì nữa.
+++
Lúc giọng nữ ôn hòa thông báo “Đã đến trạm công viên Tinh Nguyệt”, người đàn ông cũng thả lỏng tay ra.
Tiên Bối vội ôm trái tim đập dồn, ngựa không dừng vó trốn ra ngoài.
Trần Chước ỷ vào mình người cao chân dài, ung dung đi theo sau.
Anh liếc bước chân nhỏ sắp xoáy cả lốc lên của cô gái, không khỏi cong môi.
Cô cũng không ngẩng đầu lên, như dựa vào trực giác để phân biệt phương hướng, né tránh đám đông.
Trần Chước thấy cô đi quen đường, cũng lấy làm lạ, song chỉ nhíu mày khó hiểu ---
Mấy năm nay, rốt cuộc vật nhỏ không thích đám đông này đã sống như thế nào?
Đến văn phòng team Nguyên Quang, Viên Viên đã ở cửa chờ Tiên Bối.
Cô gái nhỏ siết chặt túi bên người đi tới, mắt tia ra sau cô, Viên Viên hơi ngừng lại, người cực có mùi vị ông chú này là ai đây…
Chẳng lẽ là…
“Anh chủ Vừa Ý? Ông chú trà sữa?”
Hai người gặp nhau, Viên Viên hỏi nhỏ.
Tiên Bối liếʍ liếʍ môi dưới, gật đầu xác nhận. Suốt dọc dường, cô đắng miệng khô lưỡi, muốn uống nước…
“Mẹ tôi ơi…” Viên Viên tiếp tục cảm khái: “Anh ta hộ tống cậu tới đây sao? Oa, quan hệ không tầm thường nha? Cậu làm khách thuê phòng mà cứ như làm công chúa ấy…”
Đừng nói bừa… Tiên Bối nóng mặt, không dám thở mạnh, chỉ mong cô ấy đừng bà tám nữa.
Không dám vắng vẻ người ta, Viên Viên tiến lên trước, sảng khoái tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là biên tập viên của Tiên Bối, cũng là bạn gái của Khương Tự Hào.”
Nghe thấy tên người quen, Trần Chước gật đầu, cũng chào hỏi.
Viên Viên đang định dẫn hai người họ vào văn phòng, Trần Chước từ chối: “Không cần, tôi đợi ở sảnh là được.”
Viên Viên nhíu mày: “Khả năng cô ấy phải ký đền chiều muộn đấy, anh không định lên ngồi sao?”
Trần Chước nghĩ nghĩ, đồng ý.
Viên Viên nở một nụ cười đầy thâm ý, chậc chậc, người có tiền lại rảnh rỗi đúng là khác biệt.
Một người đàn ông như hạc giữa bầy gã bất ngờ xuất hiện giữa ban biên tập tràn ngập hơi thở “trạch hủ” này, các biên tập viên nữ ào ào ghé mắt.
Viên Viên thu xếp cho Tiên Bối một văn phòng yên tĩnh sạch sẽ.
Ngoài ra, còn đưa thêm một cái ghế, cho anh chủ Trần ‘nhập tọa’.
Trên bàn dài là hai rương manga và năm chiếc bút bi.
Tiên Bối chỉ cảm thấy lòng quá mệt mỏi, gánh nặng đường xa.
Nhưng…
Muốn hoàn thành sứ mệnh trọng đại thì phải lao tâm khổ tứ, cực khổ trăm bề…
Thầm thở dài một hơi, Tiên Bối ngồi xuống, mở nắp bút, lật trang bìa ngoài ra, múa bút thành văn lên trang bìa trong…
May là trước đó đã dự kiến rồi…
Hai chữ Tiên Bối, không quá nhiều nét…
Quyển đầu tiên đã ký xong, được xếp sang một bên, lại bị người đàn ông bên cạnh cầm lấy.
Ể?!
Không ngăn kịp, vừa thò tay ra người ta đã nhíu mày, mở sách ra luôn.
Bị… người 3D* nhìn thấy chữ ký của mình, thật sự rất xấu hổ…
(*) người 3D: người ở không gian ba chiều, tức người ở trong hiện thực.
Để thống nhất với tác phẩm, dưới sự yêu cầu của team manga, chữ ký cá nhân của cô trở nên thô bạo hệt như phong cách vẽ.
Tiên Bối bất giác che mặt đi.
Xoay đầu, cằm bị một nhúm gì đó lành lạnh quệt qua, xúc cảm rõ ràng.
Tiên Bối nhấc tay ra, phát hiện tay mình vẫn còn cầm bút.
Sửng sốt hai giây.
A a a a a a, không cẩn thận quệt bút lên mặt rồi?
Không có gương để xác nhận và tìm vị trí cụ thể.
Tiên Bối chỉ có thể dựa vào trí nhớ, cố gắng dùng ngón và bàn tay cọ cọ vào vị trí mình nghi ngờ.
Trần Chước để ý động tác của cô, liếc qua.
Buông quyển manga mới lật được hai trang xuống, người đàn ông hỏi: “Sao thế?”
Tiên Bối đỏ mặt, rụt cổ lại, nhẹ giọng: “Không… Không có việc gì…”
Người đàn ông cũng không vì vậy mà dời mắt đi, ngược lại còn cúi thấp đầu hơn, bắt đầu cẩn thận quan sát cô.
Đầu Tiên Bối cúi càng thấp hơn, vô cùng ngại ngùng, cằm sắp gục xuống dưới vai.
Trần Chước bỗng cười thật nhẹ, “Đừng động.”
Chỉ hai chữ, lại như điểm huyệt, Tiên Bối thật sự không động đậy nữa.
Bàn tay của người đàn ông vươn tới, Tiên Bối phản xạ có điều kiện rụt ra sau, nhưng ngón tay thon dài không bởi thế mà lùi bước, trực tiếp chạm vào cằm cô, nâng nó lên, cũng khống chế nó.
Như bị giật điện, tim Tiên Bối run bắn.
Hô hấp không ổn định nổi, như đang đứng trên cao nguyên.
Ngón cái ấm áp, lại có vết chai, hơi cọ nhẹ lấy.
Người đàn ông hơi híp mắt lại, vẻ mặt chăm chú cọ đi hộ cô. Anh không thấy ngón tay thiếu nữ chà hết lên mặt bàn, bắt đầu cuộn lại.
Ngón chân cũng vậy, may mà giấu trong giày vải Converse.
Thử mấy lần, Trần Chước thôi, buông tay xuống: “Không cọ hết được.”
Anh thuận tay cầm lấy một cái bút, trầm ngâm: “Khô nhanh… Chẳng trách.”
Nhìn ngược ra ngoài văn phòng, chắc là tìm được cách khác, anh đứng lên, ra ngoài, quẹo vào phòng giải khát gần đó.
Còn Tiên Bối ngồi kia thì cả người đã hóa đá, ngây ra như phỗng.
Một giây, hai giây, ba giây, ba mươi giây, một phút…
Cả người đã mất đi tri giác, song chỗ da bị người đàn ông chạm vào kia, lại có cảm giác cực mãnh liệt.
Lúc trở lại, trong tay Trần Chước lại có thêm mấy chiếc khăn tay ẩm.
Lúc này, anh không ngồi xuống ghế nữa, mà trực tiếp ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ, đưa tay lên cằm cô, lau. Vẫn chăm chú hệt như trước.
Xúc cảm âm ẩm lành lạnh, lại khiến Tiên Bối giật mình.
Nhưng sau một giây, nhiệt lượng trên mặt cô lại không nhịn được mà bừng bừng lên.
Song cô không dám…
Phát ra chút xíu tiếng động nào…
Lông mi hơi run…
Chỉ đành mặc kệ những cảm xúc ngượng ngùng, mơ màng, và rất nhiều cảm xúc khó lột tả được khác tàn phá bừa bãi trên hai gò má cô…
Đến khi lau sạch rồi, người đàn ông cũng không vội đứng dậy.
Anh vẫn ngồi xổm ở đó, nhìn chăm chú lên cô, ánh mắt che giấu gì đó, rồi lại trong trẻo lại trong chốc lát.
Anh cong môi cười cười: “Đừng luyện ký tên cả lên mặt mình chứ.”
Biết anh đang trêu thôi, nhưng Tiên Bối vẫn muốn xoa thái dương mà hối.
Hậu tri hậu giác, người đàn ông vẫn đang nhìn cô, cánh tay vừa nâng tay vội vàng thu lại.
Song, rất nhanh, một bàn tay dày rộng khô ráo vươn đến trước mắt cô.
Và theo đó là một giọng trầm nhẹ nhàng: “Muốn luyện thì ký cho tôi là được, tôi cũng fan của em.”