Chương 55
Trình Nghi Triết thừa nhận, anh thích làm chuyện đó với Bạch Nặc Ngôn, cũng thật thích phương thức họ ở bên nhau, nhưng từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ có ý định cưới cô, cho dù chỉ là một suy nghĩ bất chợt cũng chưa bao giờ. Ngay từ khi bắt đầu, anh đã mặc định cô trọn kiếp này sẽ chỉ là người qua đường đối với anh. Cô đã mang đến cho cuộc sống của anh thêm một chút màu sắc, nhưng nếu thiếu cô, anh cũng chẳng thấy sao. Cô giống như một thứ gia vị trong cuộc sống của anh, thêm hương thêm vị, nhưng chưa phải là một nhu yếu phẩm, nên thiếu cô anh sẽ chỉ cảm thán chút ít, sau đó vẫn tiếp tục sống tốt.
Cô không phải là người sẽ có thể ảnh hưởng đến bản chất cuộc sống của anh, anh luôn cho rằng là như vậy.
Anh vỗ vỗ đầu, đem trí nhớ phóng đến quãng thời gian dài đắng đẵng trước đây.
Sau khi về nhà, anh làm bộ làm tịch đã vô cùng khó khăn vất vả, hết lòng hết sức khuyên nhủ Trình Nghi Bắc ra sao, về phần Trình Nghi Bắc muốn làm gì, cũng không liên quan đến anh.
Về đến nhà, anh nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra khi còn bé, rồi lại nhớ đến ông bà nội mình. Anh rất ít khi nhớ đến người nhà mình, nếu gặp chuyện phiền toái anh luôn tự tìm cách xử lý, quan niệm của anh là sẽ không bao giờ thương lượng bàn bạc với người thân, kể cả anh biết họ có thể sẽ giúp anh đưa ra biện pháp giải quyết. Lối suy nghĩ đó bắt đầu từ khi nào, anh cũng không nhớ rõ, quan trọng là suy nghĩ của anh đã khác xa với hồi bé.
Trình Hữu Lâm lão gia dành hầu hết thời gian cuối cùng trong cuộc đời để nghiên cứu cờ đạo, và ông cũng dùng phương thức này như một cách nhìn nhận nhân sinh bách thái.
Hồi đó Trình Nghi Triết còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được tác phong của ông Trình Hữu Lâm. Bà nội mất sớm, ông nội thích đánh cờ, có khi một mình ông đánh hai quân, khi bà còn sống, bà không bao giờ ngồi chơi cờ với ông. Anh vốn cho rằng ông nội lấy một người phụ nữ như bà nội, hẳn bà nội phải rất tài hoa, nhưng mỗi khi chứng kiến ông bà nội cãi nhau, anh phát hiện bà thường dùng tiếng lóng để mắng ông, ông nghe không hiểu, trợn mắt mắng bà, cuối cùng ông nói một câu: “ Vừa hay, bà cứ mắng chửi cho bõ tức đi, tôi nghe cũng chẳng hiểu.”
Sau khi ông nội qua đời, ngoại trừ truyền lại cho anh một công ty khổng lồ, còn có một thế cờ.
Trình Nghi Triết ngồi trong sân sau, nhớ đến vị lão nhân ấy.
Hồi ấy, sau khi kết thúc một ván cờ với anh, ông nội từng nói: “ Nghi Triết ạ, trước khi đánh cờ, trong đầu cháu luôn có một ý niệm, nếu như ý niệm mà cháu nhận thức ngay từ đầu đã sai, vậy cháu sẽ phải làm sao?”
Khi đó, anh mới tiếp nhận công ty chưa lâu, luôn kiên trì chấp nhất ý kiến chủ quan của mình, vì vậy anh bị một vài lão cáo già trong công ty nói xấu anh với ông nội. Anh biết anh tuổi trẻ nông nổi, anh cũng tự biết, nếu thua, cái giá phải trả sẽ rất đắt. Anh không thích mạo hiểm, nếu một lúc nào đó thật sự phải đánh cược, anh sẽ phải nắm chắc thế thượng phong, hoặc sẽ tự định trước cái giá bản thân phải trả.
Ông nội cũng không khiển trách anh ngay lập tức, ông chỉ nhắc nhở anh, tác phong làm việc của anh sẽ khiến anh luôn gặp phải phiền toái.
Con người ta, sau khi gặp phiền toái, mới biết được bản thân đúng hay sai.
Anh cười cười, anh không sai, anh sẽ không bao giờ để bản thân phải hối hận.
Lúc Giang Tang Du gọi điện đến, anh đang ngồi nhàn rỗi, vì vậy anh vui vẻ đồng ý cùng cô đến viện dưỡng lão. Kể cả khi cô chủ động hẹn gặp anh, cô vẫn chờ anh đến đón.
Điều này khiến anh không khỏi nhớ lại tình tiết trong một tập phim “Không yêu đừng gõ cửa” (chắc chắn không phải anh chủ động muốn xem), nhân vật khách mời nam vô cùng ưu tú cuối cùng đã lựa chọn một cô gái dịu dàng hiền thục, cô gái đó một mực đòi đến đài truyền hình lại gặp mặt vị khách nam đó, mới chấp nhận để anh ta đón đi. Sau đó, vị khách nam đó đã trực tiếp ngỏ lời với cô gái anh thích nhất.
Một cô gái đoan trang, chững chạc, yên tĩnh, bình thản.
Lúc ấy Bạch Nặc Ngôn đã rất bình tĩnh nói rằng: “Sau khi cô ta tẩy trang đi, khẳng định sẽ không dịu dàng đoan trang như vậy đâu, đôi mắt của cô ta rất xấu mà.”
Lúc người ta đánh giá bản chất con người thì cô nhìn dung mạo bên ngoài, lúc người ta đánh giá dung mạo bên ngoài thì cô đòi xem bản chất bên trong.
Trình Nghi Triết lái xe đến nơi Giang Tang Du hẹn, từ đằng xa, Giang Tang Du nhìn thấy xe anh đang tới, tay vẫy vẫy anh.
Có một câu nói rất chính xác, người phụ nữ mà người đàn ông không dễ dàng có được, sẽ được trân trọng hơn.
Giang Tang Du mua một đống nước trái cây, một đống quà tặng, rất khó để tưởng tượng..
Anh nhướng mày:
- Anh mà không đến thì em làm thế nào mang đống đồ này đến viện dưỡng lão?
Cô định nói: em biết chắc anh nhất định sẽ đến mà.
Tại sao lại chắc chắn, chỉ có thể nói vì giác quan thứ 6 của phụ nữ thôi.
- Gọi xe tải rất phiền phức.
- Thì ra anh chỉ có mỗi tác dụng này.
Anh thở dài, nghĩ đến địa vị của mình.
Giang Tang Du cười cười, bê đồ vào cốp xe. Cô vừa đi bộ rất lâu, nên thấy hơi nóng, cô kéo cao kính xe, sau đó mới cười nói với anh:
- Em còn tưởng anh vẫn bận cơ.
Anh gật đầu:
- Lúc bận rộn thế mà vẫn đến với em, em trả công anh thế nào đây?
- Em sẽ dành cho anh quả táo to nhất nhé.
- Em không phải là ki bo bình thường đâu nhé.
Đến viện dưỡng lão, cô rất kiên nhẫn phân phát táo và quà tặng cho các cụ già, cùng các cụ trò chuyện trêu đùa, cô chọc cho các cụ không ngừng cười vang.
Trong mắt người lớn tuổi, cô luôn là một cô gái tốt, nên chắc chắn cô sẽ trở thành một người vợ tốt.
Còn trong mắt anh, Bạch Nặc Ngôn đi đến đâu, các cụ già vừa mới lên xe, cách cô vài met đã trợn mắt rống lên: “Đấy là chỗ của ta”. Sau đó, cô sẽ không ngừng oán trách các cụ kia mang theo toàn đồ ăn còn đi chen lấn, đẩy cô bẹp cả ruột.
Giống như người ta từng nói, quan sát thế giới của một người, sẽ nhìn thấy được nội tâm của người đó.
Anh lơ đễnh hồi tưởng đến người này, nhìn lại nụ cười mỉm trên khuôn mặt Giang Tang Du, anh lại thấy tâm hồn trở nên an tĩnh.
Giang Tang Du sợ anh nhàm chán, liền quay sang cùng anh nói về những kinh nghiệm khi cô còn học đại học. Hồi còn sinh viên, cô từng tham gia tình nguyện trong một viện dưỡng lão. Vào bữa ăn, thức ăn có sâu, Giang Tang Du không dám ăn, nhưng cô cũng không dám nói ra, dù sao thức ăn ở viện rất thiếu thốn, cô sợ mọi người biết chuyện sẽ ăn mất ngon. Hơn nữa khi ngủ ở đây cũng rất kinh dị, có ông già cứ đến đêm lại đi sờ chân từng người. Thật may tối hôm đó cô nhớ đóng cửa, các phòng khác quên đóng, đến tối bị một bàn tay sờ sờ bàn chân, chỉ biết liên tục sợ hãi la hét.
Trình Nghi Triết kiên nhẫn lắng nghe, biết được ý của cô, anh yên lặng phối hợp.
Anh cảm thấy rằng, cuộc sống của anh phải diễn ra như vậy, tìm một người con gái môn đăng hộ đối, sống hạnh phúc trọn đời. Anh không phải là Trình Nghi Bắc, sẽ không đột nhiên thay đổi quyết định, để tất cả thế giới đều phản đối anh. Anh không thích câu chuyện cổ tích “Cô bé Lọ Lem”, càng không thích bị người khác lợi dụng, bất kể đó là tình cảm gì, anh đều hi vọng đôi bên đều có thể trả giá thấp nhất.
Đó là những dự định trong lòng anh, bây giờ con người đều là những sinh vật thực tế, không ai cao sang hơn ai hết. Thế nhưng, nếu người con gái này vừa vặn có thể khiến anh thoải mái, vậy càng thích hợp với anh. Nói một cách đơn giản, anh sẽ không bao giờ cưới một cô gái không có gia thế, môn đăng hộ đối là một trong những yêu cầu tối thiểu của anh đối với hôn nhân, yêu cầu thâm căn cố đế này bất cứ ai cũng không thể cải biến được.
Trình Nghi Triết ăn cơm cùng với Giang Tang Du xong mới đưa cô trở về. Hai người tạm biệt nhau.
Cô không phải là một người con gái thích oai phong lẫm liệt, điểm này, anh rất thích.
Giang Tang Du trở lại phòng mình, cô lấy những bức tranh anh đã vẽ cô ra xem, hiện tại, đối với mối quan hệ này, trong lòng cô đã có sự mong chờ. Những bức tranh này, cô đã đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần, cho đến một con số cô thích.
Cô thấy rất kỳ vọng, rất tốt đẹp.
Dù anh có thích những nơi đó không, có bằng lòng cùng đi với cô hay không, nhưng một người đàn ông có thể vì cô mà làm những việc này, đó không phải vì anh ấy rất quan tâm đến cô sao?
Khi ở một mình, cô hay ngẩn ngơ ngắm những cây do chính tay cô trồng, tất cả các cây trong vườn đều nhỏ nhắn, đáng yêu, đều là những sinh mệnh tươi mới.
Cô thật sự rất yêu hương vị thiên nhiên, yêu hơi thở ban đầu của chúng.
Cô nghĩ, nếu cô đối xử với người khác một cách thân thiện, người ta tự sẽ đối xử thân thiện đối với cô như vậy.
Đến chạng vạng tối, Giang Bác Xa đột nhiên muốn gọi điện mời Bạch Nặc Ngôn về ăn cơm. Đối với việc này, Giang Tang Du cũng không phát biểu ý kiến của mình, cô chỉ nhìn bà Lý Tình, cô thấy hàng mi bà chớp chớp, cô liền nắm chặt tay bà.
Nếu cả gia đình đều có thể vui vẻ, hạnh phúc, hòa thuận bên nhau, thật tốt biết bao.
Dù sao, đều là người thân của cô.
Giang Tang Du vẫn thầm nghĩ, có lẽ Bạch Nặc Ngôn sẽ không đến, nhưng hẳn để cô phải thất vọng rồi, Bạch Nặc Ngôn thế lại đồng ý đến ăn cơm.
Vì vậy, các món ăn trong bữa cơm ngày hôm đó trở nên vô cùng phong phú ngon miệng.
Trọng điểm của bàn cơm sẽ là Bạch Nặc Ngôn, Giang Bác Nghi liên tục ân cần hỏi han Bạch Nặc Ngôn đủ chuyện, như gần đây cô đang làm gì, cô có phải bận rộn gấp rút hoàn thành công việc nào không, tại sao dạo này cô không đến chơi, cô thích ăn gì, thích làm gì, cái kiểu đưa đẩy câu chuyện cứ như là muốn ném Bạch Nặc Ngôn đi vậy.
Gặp lại Bạch Nặc Ngôn, Giang Tang Du không khỏi mong chờ, cô liên tiếp gắp khoai tây vào bát Bạch Nặc Ngôn.
- Chị à, chị ăn món này đi, ngon lắm.
Bạch Ngôn thực sự rất thích ăn khoai tây, món đó lại đặt rất xa, cô không gắp tới.
Cô ngẩng lên nhìn Giang Tang Du một cái, cười cười:
- Cảm ơn.
Đối với Bạch Nặc Ngôn, bà Lý Tình cũng không tỏ thái độ của một nữ chủ nhân, thân là trưởng bối, bà cũng không thể tỏ ra so đo với tiểu bối, nên bà cũng gắp thức ăn cho Bạch Nặc Ngôn.
Bạch Nặc Ngôn khách sáo trả lời:
- Cảm ơn.
Điều này khiến ông Giang Bác Nghi cảm thấy khá an ủi, người trong gia đình có thể cư xử hòa ái với nhau, ông cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Bà Lý Tình cũng cảm thấy thoải mái hơn, bà liền hỏi con gái:
- Hôm nay con ra ngoài với cậu Trình Nghi Triết thế nào?
Giang Tang Du cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Chúng con không đi chơi, mà đến thăm một viện dưỡng lão ạ.
Bạch Nặc Ngôn liên tục đánh giá thái độ của Giang Tang Du, món ăn này, cô nuốt không trôi.
Bà Lý Tình lắc đầu cười:
- Con nhóc này, trước mặt người nhà mà còn e thẹn vậy à.
Giang Tang Du mấp máy môi:
- Con nói thật mà, cọn con chỉ đến viện dưỡng lão thôi.
Ông Giang Bác Nghi cũng gia nhập vào cuộc trò chuyện này:
- Nghi Triết bận trăm công nghìn việc, mà còn dành thời gian đưa con đến viện dưỡng lão, tấm lòng của người ta, con nên biết quý trọng.
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng Giang Tang Du:
- Con biết phải làm gì mà. – Cô dừng lại một chút. – Con sẽ cố gắng trân trọng mối quan hệ giữa chúng con mọi người đừng lo.
Bạch Nặc Ngôn quét mắt nhìn ba người một nhà họ, cảnh tượng này, khiến cho người ta, cảm thấy không thể thoải mái.
Bữa cơm này, Bạch Nặc Ngôn ăn như tra tấn, dài đằng đẵng.
Mặc dù hôm nay cô đến với mục đích thăm dò ý tứ của họ, nhưng sau khi thăm dò được, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô thật sự không thể thoải mái.
Trước khi đến cô đã thấy không thoải mái, cô đã ở Vân Thành vài ngày, Trình Nghi Triết vẫn không quay lại. Cô đành tự nhủ với bản thân, chẳng qua anh bận rộn công việc, nên không có thời gian ở nhà nghỉ ngơi. Có lẽ anh chỉ tỏ ra bận rộn với cô, còn thời gian nhàn rỗi, anh sẽ dành cho người khác. Sự đối lập hoàn toàn này, cô cảm thấy rất bất công.
Anh đang trốn tránh cô, ý anh là thế đúng không?
Mối quan hệ này, đã đến lúc phải chấm dứt, đúng không?
Cô nhận ra trong nội tâm cô đang tràn ngập sự bi quan, kết quả xấu nhất, cô đã nghĩ đến, nhưng sao cô vẫn không muốn tin.
Có lẽ đến giờ phút này, cô không thể nguyện ý lừa dối bản thân thêm nữa.
Ăn cơm xong, như thường lệ, Giang Tang Du kéo Bạch Nặc Ngôn ra sân trò chuyện.
Bạch Nặc Ngôn biết rõ, Giang Tang Du không muốn thấy cô phải lung túng khi về đây. Nếu ông Giang Bác Nghi không nói chuyện với cô, họ sẽ chẳng có đề tài gì để nói, lúc đó ông Giang Bác Nghi cảm thấy khó xử, mà cô cũng không tránh khỏi ngại ngùng, bà Lý Tình thì không có chuyện gì để nói với Bạch Nặc Ngôn, nên chỉ còn cách Giang Tang Du kéo cô ra thủ thỉ riêng.
Người thân như vậy, còn muốn cô đến làm gì.
- Lâu lắm mới được gặp chị. – Giang Tang Du ngồi lên ghế gỗ. – Mỗi lần được thấy chị, em đều cảm thấy thật vui vẻ , bất kể bao năm tháng trôi đi, chị vẫn trầm tĩnh như vậy.
Người trầm tính, phân nửa vì trái tim đã già nua.
Bạch Nặc Ngôn cũng lập tức ngồi xuống.
- Chị không thấy già đi, vì chưa có nếp nhăn thôi.
Giang Tang Du cười cười, Bạch Nặc Ngôn mới có 24 tuổi.
Thật vui vẻ biết bao.
Thành thật mà nói, Bạch Nặc Ngôn cũng chẳng già dặn hơn là mấy, Bạch Nặc Ngôn đi học sớm, vốn đã nhỏ con hơn các bạn cùng lớp rất nhiều, cho dù là về sau lên các lớp lớn hơn, cô cũng không nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lớp là mấy.
Giang Tang Du cảm thấy Bạch Nặc Ngôn cứ như vậy cũng rất hay, ít nhất cũng không coi cô chỉ là người quen, đúng không?
- Dạo này chị bận gì thế?
- Ăn và ngủ thôi. – Bạch Nặc Ngôn khẽ cười.
- Đó là những việc thích nhất trong đời đấy. – Giang Tang Du đánh giá.
Bạch Nặc Ngôn cũng không muốn vòng vo thêm, tay cô miết một ngọn cỏ, cô mân mê trong bàn tay.
- Gần đây có chuyện gì vui không?
Giang Tang Du biết Bạch Nặc Ngôn ám chỉ Trình Nghi Triết:
- Đúng vậy.
Câu trả lời mới kiên quyết làm sao, điều này khiến Bạch Nặc Ngôn nhìn cô thật lâu.
Bạch Nặc Ngôn mấp máy môi, ngắm những áng mây đang trôi trên bầu trời:
- Em cho rằng mình rất hiểu con người Trình Nghi Triết đúng không?
- Chỉ cần anh ấy không phạm phải ranh giới cuối cùng là tốt rồi, những chuyện khác em sẽ từ từ tìm hiểu.
Đấy chính là chẳng biết gì.
Bạch Nặc Ngôn cười mờ ám:
- Em có muốn chị thử thăm dò giúp em xem Trình Nghi Triết rốt cục là hạng người gì không? Nói không chừng anh ta là kiểu người giả nhân giả nghĩa, trước mặt người ngoài thì áo mũ chỉnh tề, không gần nữ sắc, thật ra sau lưng lại nuôi không biết bao nhân tình, hành vi cực kỳ cầm thú. Thương nhân thường có rất nhiều bộ mặt khác nhau, có thể anh ta chỉ luôn trình bộ mặt tốt nhất ra ngoài, em nên biết.
Giang Tang Du trầm mặc rất lâu, sau đó mới cười:
- Không cần, em tin anh ấy, đồng thời em rất cảm ơn chị, đã lo lắng cho em, sợ em bị lừa gạt.
Bạch Nặc Ngôn vì một chữ “tin’ này, trong lòng cô càng thêm hậm hực:
- Chị không lo em bị lừa đâu, chị càng thích em bị lừa cơ.
Giang Tang Du cho rằng cô đang nói đùa:
- Được rồi, em trời sinh đã ngu ngốc mà.
Ngu ngốc ư?
Bạch Nặc Ngôn cười thầm.
Chỉ là cô thật sự mong có một ngày được nhìn thấy Giang Tang Du bị bỏ rơi, lúc đó hẳn cô sẽ rất sung sướиɠ.