Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 7: Cây bông - Ác quỷ giấu mình và bữa ăn đầu tiên của nhà vua

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Góc nhìn Mozart)

Vào lúc bình minh, tôi và Lisa đang phi trên lưng ngựa.

Trong khi hít thở không khí trong lành của buổi sáng, Celine, con ngựa yêu thích của Lisa, như thể bỏ qua trọng lượng của hai người trên lưng và chạy như bay trong không khí. Bạn có thể nghĩ chúng tôi giống với hình ảnh một cặp đôi ôm nhau trên xe máy, nghe rất lãng mạn phải không? Nhưng thực ra Lisa là người đang cầm dây cương trong khi người đang ôm chặt cơ thể mảnh mai của cô là tôi.

- Này, đừng ôm ta mạnh thế.

- Không được. Cô biết điều này đáng sợ lắm không?

- Thảm hại. Bình thường đàn ông mới là người phải cầm dây cương.

- Không khác được. Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi một con ngựa.

Một người Việt hiện đại, sinh ra và lớn lên ở Nghệ An, sẽ không có nhiều cơ hội để được cưỡi ngựa.

- Ngươi có biết bất cứ người nào ở đất nước này, từ nông dân đến quý tộc, đều có thể cưỡi ngựa?

- Chẳng phải là tôi đã nói là tôi không muốn nổi bật sao.

- Dù ngươi đã nói vậy nhưng đến thế này thì.

Đắng lòng làm sao, cái lí do đó giờ lại là cái cọc cứu tôi.

Trong khi nói chuyện, chúng tôi tiếp tục phi ngựa.

Lúc này là khoảng 5 giờ sáng. Còn một lúc nữa thì mọi người mới bắt đầu làm việc. Các cửa hàng vẫn chưa mở cửa và các con đường hầu như vẫn vắng lặng.

Rời khỏi khu vực trung tâm, cuối cùng tôi và Lisa cũng đã đến bức tường bao quanh thành phố. Chúng tôi đã nói chuyện với cảnh vệ ở đó và đi ra ngoài bằng một cửa phụ (cửa chính chỉ mở lúc 7 giờ) những việc mà bạn không bao giờ thấy ở các bộ phim giả tưởng của nước ngoài.

Người đã đàm phán với cảnh vệ là Lisa. Nhà vua có lẽ sẽ không được ra ngoài mà không có đội hộ tống. Vì thế Lisa đã dùng danh nghĩa quân đội và nói: “Tôi cần đưa người này ra ngoài theo lệnh của Hoàng gia” hoặc một cái gì đó tương tự. Sau khi chúng tôi rời khỏi cổng an toàn, Lisa càu nhàu.( Lisa thuộc quân đội, bằng cô loại ưu ở trường đào tạo quân nhân Nha các bác.)

Nghe vậy, tôi đành phớt lờ cô.

Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi tôi muốn đến.

- .....Dừng lại ở đây

Tôi nói Lisa dừng lại. Cô ấy quay sang nhìn tôi với vẻ thắc mắc.

- Ngươi muốn đến đây? Ta không thấy gì ngoài cánh đồng cả.

Đúng như Lisa nói, dù nhìn ra đi đâu thì ta cũng chỉ thấy một cánh đồng trải dài bất tận.

Cánh đồng dài như thể chạm đến chân trời. Nơi này…. không có gì khác để nhầm lẫn.

- Tôi muốn Lisa nhìn thấy cảnh này.

- Những cánh đồng? Vâng, nó khá là đẹp, với những hạt sương buổi sáng và những...

- Đẹp.... sao? Mặc dù vì nó mà mọi người đang chết đói.

- Sao cơ?

Lisa mở to mắt ngạc nhiên. Lúc này, có lẽ tôi đang nở ra một nụ cười chế nhạo.

- Nhìn kĩ đi. Các loài cây không ăn được là nguyên nhân gây nên vấn đề lương thực của đất nước này.

- ---------------.

(Góc nhìn của Lisa)

Các loài cây không ăn được.

Mozart nói trong khi nhìn cánh đồng trước mắt chúng tôi. Mặt hắn đang hiện một nụ cười chế nhạo.

- .....Điều đó nghĩa là gì?

- Đúng như những gì tôi nói. Toàn bộ những gì chúng ta thấy ở đây là [Bông].

- [Bông].... A! Đó là lý do ngươi nói chúng không thể ăn được.

Bông là nguyên liệu để sản xuất sợi bông. Chắc chắn không dùng để ăn.

Mozart ngồi xuống tại chỗ và tựa khuỷu tay lên gối.

- Tóm lại, sự gia tăng của những cánh đồng bông là nguyên nhân gây nên vấn đề lương thực tại vương quốc.

- .... Hở?

(Có phải hắn đang cố tỏ ra thông thái?Mà sự thật là hắn thông minh mà. Sao nó có thể lại liên quan đến vấn đề lương thực của vương quốc?)

Không nhận thấy sự bối rối của tôi, Mozart tiếp tục nói.

- Tôi nhận thấy điều này khi tôi phân loại các tài liệu. Do sự mở rộng của Lãnh Địa Của Quỷ khiến nhu cầu về các hàng hoá thiết yếu như quần áo tăng lên. Vì thế, nhu cầu về nguyên liệu thô, như bông cũng tăng lên. Khi giá bông tăng, nông dân ngừng trồng cây lương thực và chuyển sang trồng bông. Họ đã bán được cây bông với giá cao, nhưng việc nông dân đột nhiên chuyển sang trồng bông khiến lượng thực phẩm của đất nước bị giảm sút.

- ....

Tôi không biết điều đó. Không, chính xác hơn là tôi chưa từng suy nghĩ về điều đó.

Khi suy nghĩ về lý do gây nên vấn đề lương thực ở nước ta, tôi đã cho rằng là do thời tiết xấu, hoặc là do đất đã bạc màu sau nhiều năm. Mặc dù nguyên nhân đã rõ ràng như vậy, nhưng tôi đã không nhận ra vấn đề. Tuy nhiên, Mozart, người vừa lên làm vua vài ngày trước, đã nhận ra điều đó.

- Nói rộng ra thì sau đây cũng là nguyên nhân gây ra sự suy thoái kinh tế. Bởi vì lượng thực phẩm của chúng ta rất thấp, chúng ta không có lựa chọn nào ngoài việc nhập khẩu lương thực từ các nước khác. Nhưng thực phẩm nhập khẩu ngoài giá thành còn có chi phí vận chuyển, khiến giá thực phẩm trong nước tăng đột biến. Điều đó lại gây nên vấn đề tài chính trong các hộ gia đình, vì thế họ phải cắt giảm khẩu phần ăn hoặc các chi phí khác. Tuy nhiên, nếu họ không ăn, họ sẽ chết. Vì thế, những gì bị cắt giảm là các món hàng hoặc các dịch vụ xa xỉ. Việc hạn chế đó khiến dòng tiền không được lưu thông, gây nên suy thoái kinh tế.

Tôi vừa nghe cái gì vậy? Nếu tôi là một người dân bình thường, tôi sẽ nghĩ đơn giản như “gieo nhân nào, gặt quả đó” và mặc kệ chúng.

Nhưng tôi là một nữ hoàng. Sự thiếu hiểu biết của tôi đã khiến người dân phải chịu đau khổ.

“Tôi.... không đủ tư cách để làm một nữ hoàng.”

Do kiệt sức, tôi quỵ xuống ngay tại chỗ.

Trong đời, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Thấy tôi như vậy, Mozart cảm thấy bối rối, “a, ô”, và sau đó đưa tay xoa đầu tôi.

- Đừng quá chán nản. Chúng ta vẫn còn thời gian. Tôi đã kiếm đủ kinh phí. Cải cách đầu tiên của tôi sẽ là về lĩnh vực nông nghiệp.

- .......Cậu sẽ làm gì? ( Hể...xưng cậu rồi à...Chết chết òi)

- Kêu gọi hạn chế canh tác các loại cây trồng công nghiệp, trồng lại các loại cây lương thực, nâng cao lượng lương thực dự trữ. Và vương quốc sẽ hỗ trợ cho việc chuyển đổi cơ cấu này. Đầu tiên chúng ta sẽ trồng đậu nành do nó có nhiều mục đích sử dụng, rồi khoai tây để tăng khả năng chống mất mùa, cuối cùng là trồng lúa. Sau đó…

Mozart nói về phương thức cải cách nông nghiệp của cậu. Có rất nhiều từ tôi không hiểu, như “gạo” hay “lúa”, nhưng khuôn mặt của cậu trông rất rạng rỡ. Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu tại sao cha lại nhường ngôi cho cậu ấy. Hiện nay, Mozart là người cần thiết nhất với vương quốc này. Không có vấn đề gì nếu cậu tiếp tục cai trị vương quốc này lâu hơn nữa.

.....Việc làm vua với tôi có lẽ là một trong những phương án giữ cậu lại.

Mozart đã nói cậu sẽ thoái vị một khi cậu đưa nền kinh tế của đất nước vào quỹ đạo, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó. Việc để một vị vua tài năng phải sớm thoái vị là một sự thất bại của hoàng tộc. Tôi không thể để xảy ra việc đó.

(Mình tự hỏi nếu mình gây nên “chuyện đã rồi” và bắt cậu ta phải chịu trách nhiệm.... Khoan đã! C…chuyện đã rồi... có nghĩa là... mình… phải...?)

Bởi vì các ‘khung ảnh’ xuất hiện trong tâm trí, tôi bỗng trở nên xấu hổ.

- Đó là lý do các vùng núi... Này, Lisa, cô có đang nghe không?

- C… có! Có… tôi đang nghe.

- Sao mặt cô bỗng đỏ thế…? ( Edit: các "đồng râm " hiểu cái j công chúa nhà ta đỏ nha)

- Là do ánh mặt trời! Đừng lo lắng, nói tiếp đi!

“???”

Má tôi đang rất nóng. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.

Sau đó, những gì Soma nói vẫn không lọt vào tai tôi.

- -----------------.

(Góc nhìnMozart)

Trình độ khoa học của thế giới này là một mớ hỗn độn.

Ví dụ, khoa học của thế giới chúng ta phát triển từ “lao động bằng sức người→ cối xay nước / cối xay gió → động cơ hơi nước → động cơ đốt”. Khi bạn nói “Tớ muốn bay cùng cánh chim ♪”, bạn phải hiểu về nguyên lý khí động lực học để xây dựng hệ thống động cơ đẩy cho một chiếc máy bay. Ngoài ra bạn còn phải hiểu được cấu tạo của động cơ đốt trong để tạo năng lượng giúp hệ khí động lực hoạt động. Ở Trái Đất, công nghệ cao luôn luôn được xây dựng trên các công nghệ thấp hơn.

Tuy nhiên, thế giới này có ma thuật và những sinh vật kỳ ảo.

Nếu bạn nói “Tớ muốn bay”, câu trả lời của bạn là “Wyvern nè” (1).Hoàn toàn không cần hệ động lực và động cơ đốt trong, người dân của đất nước này vẫn có thể bay trên bầu trời. Nếu họ muốn, họ còn có thể tạo lửa, nước,... thậm chí sấm sét bằng ma thuật. Tuy nhiên, có một khoảng cách lớn giữa những gì họ có thể làm và những gì họ không thể làm.

Họ có những thứ giống như xe tải, nhưng không có động cơ đốt trong. Mà chúng được kéo bởi những sinh vật kì ảo to lớn.

Họ có tàu chiến vỏ thép, nhưng chúng được kéo bởi những con rồng biển khổng lồ.

Họ không có điện, nhưng vào ban đêm, đất nước vẫn tràn ngập ánh sáng. Đèn đường của đất nước chứa một loại rêu có thể lưu trữ ánh sáng vào ban ngày và phát sáng vào ban đêm.

Họ không có khí đốt, nhưng họ nấu thức ăn bằng củi, than và ma thuật lửa (hoặc các công cụ ma thuật).

Họ không có đường ống nước, nhưng giếng nước được lắp đặt mọi nơi trên toàn thành phố. Chúng còn có một vòng tròn ma thuật để lấy nước từ dưới lòng đất.

.......Đó là cách mọi thứ hoạt động.

Mọi thứ trên đất nước này đều hoạt động nhờ sức mạnh ma thuật. Tôi không ngạc nhiên nếu mọi người không biết khoa học là gì.

Mặt khác, nếu bỏ qua ma thuật và các sinh vật kỳ ảo, trình độ văn hóa của đất nước khá thấp. Nếu xét dựa trên lịch sử thế giới của chúng ta, có lẽ lúc này là khoảng cuối thời Trung Cổ và khoảng đầu thời kỳ cận đại. Hình thái xã hội phong kiến vẫn còn tồn tại, và cho dù cuộc cách mạng công nghiệp có xảy ra thì vẫn còn rất lâu nữa. Vì thế nên tôi, một người đến từ thời điểm sau cuộc cách mạng công nghiệp vài thế kỷ, có lẽ sẽ biết được nhiều thứ hữu dụng.

Đó là những điều tôi đã nghĩ.

- --------------------.

(Góc nhìn của Lisa)

- Chúng ta đang thực hiện các cải cách nông nghiệp nhưng nó không thể hoàn tất trong một, hai ngày. Vì thế trong thời gian này, tôi quyết định sẽ tăng lượng hàng hoá nhập khẩu từ nước ngoài để đối phó với vấn đề lương thực.

Mozart, người đang ngồi đối diện tôi đã nói vậy và cắn miếng bánh mì nướng của mình. Trên bàn có một giỏ bánh mì nướng. Các dĩa trứng, xúc xích và salad xếp thành hai hàng. Hiện tại đang là buổi sáng.

- Nhưng cậu có biết việc nhập khẩu có chi phí vận chuyển nên chúng sẽ có giá khá cao.

- Đúng vậy. Vì thế, trong thời gian này vương quốc sẽ mua và bán lại chúng cho người dân với giá thấp. Bình thường việc nhập khẩu sẽ có một khoản thuế nhưng do đây là việc khẩn cấp, chúng ta sẽ bỏ qua nó. Thế nên giá hàng hoá nhập khẩu sẽ giảm. Ngoài ra, tôi muốn kiếm tiền qua việc xuất khẩu để bù đắp. Nhưng chúng ta cần có một cái gì đó để thay thế nguồn thu ngoại tệ lớn nhất lúc này là len bông.

- Thêm một chút mứt nhé, hở... Mà để việc đó sang một bên...

Tôi đề cập đến một việc khiến tôi muốn hét lên từ nãy đến giờ.

- Tại sao một nhà vua lại ăn sáng ở đây!?

Đây là một nơi khá lộn xộn trong lâu đài. Nói chính xác hơn, đó là phòng ăn chung của binh sĩ và các cận vệ. Và tuy không liên quan, phần ăn mà Soma và tôi đang ăn vào lúc này là thực đơn điểm tâm A. Vị vua của đất nước đang ngồi chung với những người lính và ăn thức ăn giống với những người lính. Rõ ràng là có gì đó không ổn.

- Các cận vệ và những người lính đang nhìn chằm chằm vào chúng ta...

- Đừng để ý họ. Tôi đang cắt giảm các chi phí của lâu đài. Chúng ta không nên lãng phí tiền bạc vào một bữa sáng.

- …Cậu có biết rằng việc keo kiệt sẽ không tốt cho nền kinh tế?

- Đó là nếu cô luôn tích trữ và không dùng tiền vào bất cứ việc gì. Nếu cô sử dụng tiền đúng cách thì nền kinh tế sẽ phát triển.

- Nhưng dù sao đi nữa, cậu không nên ăn ở đây.

- Nếu vậy, cô muốn ăn bữa sáng trên một bàn tiệc khổng lồ? Nó sẽ khá phí phạm, phải không?

- …Ừm, cậu có thể đúng, nhưng...

Nhưng sẽ có vấn đề nếu tôi ăn ở đây. Bởi đây là một nơi công cộng.

Tuy tôi đã quen với nó khi còn là học viên, nhưng Mozart, người đang ăn chung với tôi, là hôn phu của tôi. Vì thế mà tôi cảm thấy như chúng tôi đang có một cuộc hẹn hò ở nơi công cộng vậy.

( Edit: chết mẹ,đổ main rồi)

Làm sao để mình bình tĩnh bây giờ?

- Haah...... nếu cậu đang cắt giảm chi phí thức ăn thì cậu nên nói với cha và mẹ tôi. Hai người họ đã có một buổi trà ấm cúng cùng những chiếc bánh.

- À - không sao. Đó là [quà tặng] từ những người dân.

- Quà tặng?

Liệu những người dân có đủ khả năng chi trả cho những món xa xỉ đó?

- Ừ, chúng đến từ chủ của các cửa hàng lớn hay các cửa hàng thuộc sở hữu của các lãnh chúa. Xem ra trong đất nước này, danh hiệu [Nhà cung cấp cho Hoàng gia] mang lại khá nhiều uy tín cho các cửa hàng. Thế nên họ đã gửi chúng khá thường xuyên.

- Đừng nói [đất nước này]! Hiện tại cậu là vua của nó đấy!

- Những chiếc bánh đó rất ngon nhưng chúng ta không có điều kiện lưu trữ tốt. Ngoài ra, tôi cũng không thích đồ ngọt. Nhưng thực phẩm là thực phẩm, vì thế tôi đã đưa nó cho nhà vua trước và những người hầu. Họ sẽ viết nhận xét của mình và những món của các cửa hàng được đánh giá cao sẽ có danh hiệu [Nhà cung cấp cho Hoàng gia], và chúng bất ngờ trở nên phổ biến ngoài mong đợi

- Ra vậy, đó là lý do mà...

Gần đây, Lisa thường nghe những người hầu nói “Có cái gì đó không ổn với cân nặng của mình”.

Cô còn nhận báo cáo rằng vài người hầu đã tham gia thực hành cùng các binh sĩ. “Chúng tôi biết tại sao nhưng chúng tôi không thể dừng lại”, có lẽ tâm hồn phụ nữ của họ đang la hét thế. Từ giờ, tôi cũng phải cẩn thận.

Trong khi tôi đang thề với bản thân, Mozart làm một cái nhìn xa xăm.

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ... nếu chi phí thực phẩm còn tăng thêm nữa, có thể mỗi ngày chúng ta sẽ phải ăn bánh kem được tặng.... Hahaha... [nếu không có bánh mì thì hãy ăn bánh kem], tôi giả sử vậy.

- Nếu người dân không hiểu rõ, có thể họ sẽ nổi loạn...

- Ồ, trông hai người giống như đang vui vẻ.

Chúng tôi xoay đầu lại và thấy một thanh niên mặc áo giáp hiệp sĩ Hoàng gia đang đứng đó. Anh ta cao và có một cơ thể khá cường tráng, cùng với mái tóc vàng óng. Đây là loại đàn ông mà phụ nữ rất thích.

- Có phải là Ludwin?

- Lâu quá không gặp, công chúa. Không, có lẽ bây giờ thần nên gọi là hoàng hậu.

- À, ừm.... dù vậy bây giờ tôi không phải là…

Nhìn vào cuộc nói chuyện của chúng tôi, Soma làm khuôn mặt “ai thế?”. Vì vậy tôi đã giới thiệu với cậu ấy.

- Tôi là Mozart Elveniden. Hiện tại tôi là vua.

- Vâng thưa vua. Thần là chỉ huy của hội hiệp sĩ Hoàng gia, Ludwin Arks. Cách làm việc của người đã khá nổi tiếng giữa các quan chức.

- Nếu vậy, khi anh nhìn thấy họ bàn tán một lần nữa, hãy nói với họ [lấy thời gian đó mà làm việc]

- Hahaha, đã rõ. À, thần có thể ăn sáng với người không?

- Được thôi. Ngoài ra, anh có thể nói không cần kính ngữ ngoài những dịp chính thức.

- Vâng.

- Ludwin lấy một khay thức ăn và ngồi bên cạnh tôi.

- Dạo này cải cách của người tiến triển đến đâu rồi?

- Không ổn lắm... Đặc biệt là về vấn đề năng lực của các quan chức.

Soma làu bàu khi cắn miếng bánh mì nướng của mình.

- Tôi đang tiếp quản các cố vấn của nhà vua trước. Nói đúng hơn, những người khiến đất nước rơi vào tình trạng này. Có thể nói, ngoài thủ tướng Markus, họ đều là lũ vô dụng cả.

Đất nước này theo chế độ quân chủ tập quyền. Bộ máy nhà nước phản ánh ý chí của nhà vua.

Đất nước có một hội đồng quốc gia, nơi các công dân có quyền bầu cử ai là đại biểu. Các đại biểu sẽ quyết định về các chính sách và pháp luật để đề nghị với nhà vua, thay cho người dân. Nhưng thực tế bất cứ chính sách hay luật nào muốn trình lên nhà vua đều phải qua tay của thủ tướng. Và việc nó có được thông qua hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào nhà vua. Và sau đó, nếu nhà vua liên tục đưa ra các chính sách bất lợi cho người dân, ông sẽ mất niềm tin của họ và bị lật đổ bởi chính người dan của mình. Bác Hồ đã từng nói " Đẩy thuyền cũng là dân,lật thuyền cũng là dân. Dễ vạn lần không dân cũng chịu. Khó vạn lần dân liệu cũng xong.

Vì thế, khi nhà vua muốn thử nghiệm một chính sách, ông sẽ triệu tập một hội đồng độc lập khác với phía hội đồng quốc gia của thủ tướng. Nó là một cái gì đó giống như [nội các] trong các nước hiện đại. Nhà vua sẽ mở một cuộc họp với hội đồng của mình và đánh giá liệu chính sách đó có hữu ích hay không. Việc lựa chọn thành viên nội các hoàn toàn là đặc quyền của nhà vua. Nhà vua có thể gọi bất cứ ai và bao nhiêu người tùy thích. Tất nhiên, nếu quá nhiều thành viên không đủ năng lực được bổ nhiệm, nội các trở nên bế tắc do các cuộc tranh cãi. Và kết quả là nhà vua sẽ mất lòng tin của nhân dân.

Thông thường, trước khi một người lên nắm quyền (ở nước này có thể là một hoàng tử), người đó sẽ tập hợp những người sẽ trở thành thành viên nội các. Nhưng do Mozart đã lên ngôi bất ngờ nên cậu không thể làm một điều như vậy.

- Tôi muốn những người có thể nghiêm túc những lúc tôi muốn phải nghiêm túc và náo nhiệt những lúc tôi muốn náo nhiệt.

- Thần hiểu. Đó là lẽ thường.

- Anh cũng vậy?

- Vâng. Sau tất cả, nhiệm vụ của hội hiệp sĩ là bảo vệ thủ đô, nên ít có cơ hội thăng tiến. Suy nghĩ đó khá phổ biến, phải không công chúa?

- Ừm.... đúng vậy.

Tôi cũng là một thành viên của quân đội, nhưng do là hoàng tộc, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tham gia hội hiệp sĩ.

- Vì thế, hội hiệp sĩ hiện nay chủ yếu là những người còn sót lại trong học viện. Thậm chí có vài nhà khoa học điên gia nhập bộ phận phát triển vũ khí của chúng thần.

- Ồ, tôi muốn gặp họ.

Thấy Soma quan tâm, Ludwin mỉm cười cay đắng và nói, “Nếu có cơ hội, thần sẽ giới thiệu cho người”.

Chúng tôi đã có cuộc một trò chuyện nhàn rỗi trong một lúc, rồi sau đó chúng tôi chia tay với Ludwin. Khi tôi vào phòng, tôi nghĩ là mình sẽ cố gắng hơn.

chú thích Wyvern:là một sinh vật huyền thoại với một con rồng đầu và đôi cánh, một loài bò sát, hai chân, và một cái đuôi thường kết thúc bằng một kim cương hoặc mũi tên đầu. Một biến thể ở biển được gọi là hải cảng có đuôi cá thay cho đuôi rồng gai.bác nào muốn tìm hiểu kĩ hơn thì vô wiki nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »