Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 33: Hulbert Aguirre

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên tôi là Hulbert Aguirre, 19 tuổi.

Tôi là con cả trong gia tộc Aguirre nổi tiếng trong lực lượng lục quân của vương quốc và bản thân tôi cũng là một chỉ huy. Tuy nhiên, có một vài việc đã xảy ra và giờ tôi đã thuyên chuyển sang quân đội Hoàng gia. Điều này thì vẫn có thể chấp nhận được. Tuy nhiên thì để người bạn thuở nhỏ của mình, thổ ma thuật sư Annabella Norris, lại là cấp trên của mình thì tôi vẫn không thể chấp nhận được cho đến giờ. Sau cùng,nghe thật ngu ngốc mà đúng không? Vì đó là lệnh từ bên trên đưa ra nên tôi nhất định phải tuân theo…. Thực tình thì sẽ thật tốt nếu đó chỉ là một trò đùa.

Và chưa hết, tôi đang làm cái quái gì vậy?

Hiện tại, tôi không cầm kiếm mà thay vào đó là dụng cụ xúc đất (một cái xẻng với lưỡi tròn mà cũng có thể dùng như vũ khí cận chiến).

Khi chúng tôi đến nơi để diễu hành thì điều chờ đợi chúng tôi là công việc đào đất. Sau đó, chúng tôi còn phải đổ một loại chất lỏng nhớt vào một miệng hố và đặt một chiếc đèn đường chứa rêu phát quang mà có thể hấp thụ ánh sáng ban ngày và sử dụng năng lượng đó để phát quang vào ban đêm. Chúng tôi tiếp tục lặp đi lặp lại công việc này không biết bao nhiêu lần.

Nói ngắn gọn là chúng tôi đang làm đường.

Tuy đã qua mùa hè, nhưng ánh mặt trời vẫn rất nóng. Với công cụ xúc đất, tôi tiếp tục lặp lại công việc đào đất của mình.

Tôi đang ở địa ngục sao.

- Tại sao, quân đội Hoàng gia lại phải đi làm những công việc chết tiệt này, vì lí do nào chứ. (Hulbert)

- Cậu kia! Làm việc của mình cho cẩn thận vào đừng có ngồi lê đôi mách nữa! (Annabella)

Khi tôi đang quệt mồ hôi và nhìn lên, tôi thấy Annabella đang đứng ở tháp quan sát dựng tạm, cô đập vào lan can với cái loa phóng thanh rồi ra lệnh cho tôi. Có lẽ là do nóng. Đôi tai cáo nổi bật của cô ấy mà thường ngày vẫn dựng đứng lên giờ đang cụp xuống như tai chó.

- Này Annabella, điều này thực sự… (Hulbert)

- Cậu không thể! Hal là cấp dưới! Cậu cần gọi cấp trên một cách nghiêm túc! (Annabella)

- ….. Thưa quý bà giám thị. Đây thực sự là công việc của quân đội Hoàng gia sao? (Hulbert)

- Dạo gần đây tất cả mọi công việc của quân Hoàng gia đều như vậy. (Annabella)

- Chẳng phải việc này có thể để cho công nhân xây dựng làm sao? (Hulbert)

- Đơn giản là vì chúng ta không đủ nhân lực. Hiện chúng ta đang hoạch định lại mạng lưới đường xá của cả nước. Mặc dù chúng ta đã tuyển cả người thất nghiệp ở thủ đô, nhưng số lượng vẫn không đủ ngay cả khi chúng ta có ba đầu sáu tay đi chăng nữa. (Annabella)

Vì thế mà quân đội phải làm nó sao?

- Hơn thế nữa, không có bất cứ dân công nào dám đến vùng quan ngoại như thế này. Vì nếu cậu ra quan ngoại, lũ quái vật cũng sẽ xuất hiện. Nếu chúng ta tuyển thêm các mạo hiểm giả, chi phí sẽ rất đắt. (Annabella)

- Nói tóm lại chúng ta là lao động giá rẻ à…. (Hulbert)

- Nếu cậu đã hiểu rồi thì hãy làm việc tử tế vào! (Annabella)

- Cậu là thổ ma thuật sư đúng không? Vậy chẳng phải sẽ xong sớm hơn sao nếu cậu dùng ma thuật? (Hulbert)

- Tớ không thể tiêu tốn mana ở đây được. Hal có thể thay vào đó đào hầm xuyên núi không? (Annabella)

- …. (Hulbert)

Tôi quay trở lại công việc đào đất của mình.

Đào hầm qua núi quả thực rất khó khăn nếu thiếu ma thuật…..

- ------------------------

Cuối cùng cũng đến trưa. Nên họ cho chúng tôi hai tiếng nghỉ để quay vào trại. Mọi người ai cũng đều ăn trưa trong lều, trò chuyện vui vẻ, nghỉ trưa trên chiếc giường tạm (trông khá giống võng xếp). Ngủ sau khi ăn là một trong những việc nhà vua khuyến khích. Mặc dù gần đây công việc của quân đội hoàng gia nói văn vẻ thì là [Ba bữa cùng một giấc ngủ trưa], tôi nghĩ không ai sẽ ghen tị với họ nếu biết công việc này vất vả đến thế nào.

Đằng nào thì nếu tôi không ăn bữa trưa thì sẽ thật phí phạm, nên tôi ăn phần được chuẩn bị.

Đồ ăn ngày hôm nay là thịt cùng rau tươi kẹp giữa bánh mì. Ngon thật. Vị ngọt và mặn từ thịt thực sự đã đánh tan mệt mỏi của tôi. Tôi được kể rằng đây là món [thịt lợn xào gừng], và đó là một trong những món nhà vua phát minh ra. Bằng cách nào đó nó được làm từ những thứ gọi là nước tương, xì dầuđược sản xuất bởi tộc Ẩn Lang tại thủ đô.

Nhà vua để cho quân đội hoàng gia làm người nếm thử những món ăn mới. Tại sao quân đội hoàng gia lại đầu tiên chứ? Đó là vì ngài ấy muốn xem liệu những món mới này có phù hợp với khẩu vị của đất nước này không. Ngay cả khi chỉ vì được nếm món mới… tôi vẫn nghĩ đây là điều tốt khi được chuyển sang quân đội hoàng gia. Bữa ăn của quân đội trong vương quốc thì ưu tiên số lượng hơn là chất lượng. Thực tình, sau khi ăn những món mới này chỉ một lần, tôi không còn muốn quay lại lục quân nữa.

- Vị vua này…. Tôi không thể nào không thán phục tài nghệ nấu nướng của người. (Hulbert)

- Món ăn mà bệ hạ mang đến thực sự rất ngon. ( Annabelle)

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Kaede đã ngồi xuống bên cạnh và ăn khẩu phần quen thuộc của mình.

- Ngay cả như vậy, thật là ngạc nhiên khi chúng ta lại được ăn rau tươi. Đó là nhờ con đường từ thủ đô được nối với các ngôi làng gần nhất. Chỉ cần nâng cấp đường vận chuyển mà đã được như thế này, sức mạnh của của giao thông thật là bao la. (Annabella)

- Liệu con đường chúng ta làm có thể hiệu quả ngay lập tức như thế được không? (Hulbert)

- Họ thường nói rằng với việc tăng khả năng vận tải thì vấn đề thiếu thốn lương thực có thể được giải quyết. Bằng cách này, trong tương lai chúng ta thậm chí có thể vận chuyển thực phẩm từ những nơi trước đây không thể do việc

- …… Cậu hiểu nhà vua đến mức đó sao? (Hulbert)

- Ngài ấy thực sự rất tuyệt vời. Nhưng tầm nhìn của ngài ấy cũng thực sự rất đáng sợ. (Annabella)

Không, tôi nghĩ khả năng thấu hiểu nhà vua của cậu cũng thật tuyệt vời. Tôi hoàn toàn không hiểu người đó một tí nào, nên khi cuối cùng khi nhận ra tâm ý của anh ta tôi hoàn bị ngạc nhiên. Mặc dù cô ấy trong có vẻ hơi ngốc nghếch, Kaede có tiềm năng rất lớn. Cô ấy có thể sử dụng ma thuật, vóc dáng cô ấy cũng trên trung bình, và cô ấy cũng rất sắc sảo nữa. Đó là tại sao cô ấy nhận được đãi ngộ đặc biệt từ nhà vua. Là người bạn thuở nhỏ của cô ấy, tôi có đôi chút bất mãn.

….. Tôi cũng cần làm việc chăm chỉ hơn nữa.

- Giờ thì, vì Hal đã ăn xong rồi, Hal có muốn ngủ không? (Annabella)

- Phải rồi… Tớ cũng mệt rồi, có lẽ cần đi nghỉ thôi. (Hulbert)

- Liệu tớ có thể để Hal gối đầu lên đùi không? (Annabella)

- khụckhục” (Hulbert)

Tôi phun hết trà từ trong miệng ra ngoài.

Ngay lập tức tôi nhìn xung quanh. Tôi cảm thấy như có sát khi đến từ đại đa số những người đàn ông quanh đây nhắm vào tôi.

Ngay cả khi bỏ qua việc cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, Annabella rất dễ thương. Kiểu cách của cô ấy thì không đáng bàn, nhưng cô ấy không hề tệ. Đôi tai cáo và cái đuôi là điểm thu hút của cô ấy. Đã có luật bất thành văn trong nội bộ quân Hoàng gia rằng sẽ coi cô ấy như một thần tượng. Nhà vua đã ra lệnh cho tôi chấn chỉnh các cấp dưới để họ không coi thường Annabella, nhưng như một trò đùa, tôi tin rằng nếu Annabella nhờ họ điều gì, họ sẽ nhất nhất tuân theo cho dù mạo hiểm mạng sống đi chăng nữa. Đó là tại sao họ dồn hết sát khí lên đầu tôi, người hay thân mật với cô ấy.

- khụkhụ* Cậu đang nói cái gì thế?!” (Hulbert)

- Gần đây chủ đề về việc nữ hoàng làm vậy ở nơi công cộng… (Hulbert)

Mà, vì họ cũng đã đính hôn rồi, cũng không có gì là lạ về chuyện đó. Vẫn còn hơn là có một mối quan hệ tệ hại.

Nếu quan hệ giữa người chồng và người vợ hợp pháp mà không tốt, dẫn đến việc anh ta có vợ bé, có thể sẽ gây ra cuộc nội chiến không hồi kết trong gia đình.

- Cũng có chủ đề về việc người thừa kế sẽ được sinh vào năm sau. Thậm chí có cả một vụ cá cược về tên của đứa trẻ sẽ được đặt. (Annabella)

- Ta hi vọng họ sẽ không nói chuyện ích kỉ như vậy nữa khi cứ chõ mũi vào chuyện người khác…. (Mozart)

- !?(Hulbert) (Annabella)

Chúng tôi bị bất ngờ bởi giọng nói bỗng vang lên và quay về phía người nói và nhìn thấy vua Soma đang buông thõng vai xuống trong khi thở dài còn công chúa Lisa thì đang đỏ mặt đứng trước cửa lều.
« Chương TrướcChương Tiếp »