Căn nhà ở ngoại ô này không quá lớn, sinh hoạt rất thoải mái cho hai người, là căn nhà đầu tiên được mua bởi tiền của Hàn Vũ Thanh. Nói đến bất động sản, Hàn Vũ Thanh không thiếu, tính toán thì cô sở hữu năm căn hộ lớn nhỏ, trong đó có ba căn là do cha mẹ mua cho cô. Nhưng mà để Hàn Vũ Thanh ưng ý nhất vẫn là căn hộ ở ngoại ô này, cô vẫn luôn lui tới khi rảnh rỗi, ngay cả khi ra nước ngoài trở về thăm gia đình cũng sẽ qua đây dạo một vòng.
Phía ngoài căn hộ đều lắp bằng kính sát đất, gồm hai tầng lầu. Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là 2 phòng ngủ, thư phòng, phòng nhạc cụ. Đặc biệt có một khoảng trống lát thảm cỏ trước nhà, trồng cây xanh, trông rất mát mẻ. Lần đầu nhìn thấy Hàn Vũ Thanh không hề do dự liền mua căn hộ này.
Lần này, cô chọn địa điểm ở đây để mừng sinh nhật cho Thẩm Tri Du bởi vì nàng cũng thích những nơi yên tĩnh thoải mái, mà căn hộ này lại có phòng nhạc cụ - là nơi cô hoàn toàn vì nàng mà trang trí. Trong sâu nội tâm, Hàn Vũ Thanh muốn hai người về sau sẽ sống ở đây, có một thế giới riêng của mình, ngọt ngào đi đến lão.
Vừa nghĩ vừa chuẩn bị trang trí, khóe môi Hàn Vũ Thanh chưa từng hạ xuống. Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để kể với Thẩm Tri Du về câu chuyện nhất kiến chung tình của cô. Ánh mắt Hàn Vũ Thanh chợt lóe, tay liền lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- ----------------------
Tiếng đàn du dương vang lên trong một căn phòng thu âm nào đó, một người con gái mái tóc dài ngang lưng rơi ngổn ngang trên vai đang chăm chỉ gảy đàn ghi-ta. Bên cạnh rải rát trên sàn những trang giấy chi chít hàng chữ. Bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại di động để trên bàn cắt ngang tiếng đàn của cô gái.
Thẩm Tri Du giơ tay cầm điện thoại, liếc mắt thấy tên người gọi, khóe môi giơ lên: "Vũ Thanh, em nghe, làm sao vậy?" Giọng nói của nàng bất giác nhu hòa.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp: "Chỉ là muốn nghe giọng em".
"Khi nào chị... có thể trở lại?" Thẩm Tri Du hỏi, không tự giác ngượng ngùng, giống như nàng trở nên dính người.
"Nhớ chị sao?" Hàn Vũ Thanh thấp giọng hỏi, ánh mắt cô như một đầm nước được ánh trắng soi, sáng lấp lánh.
Một hồi im lặng tưởng chừng như thật lâu, Hàn Vũ Thanh có chút thất vọng vì bạn gái không thể nói lời cô mong muốn. Cô nén tiếng thở dài, chuẩn bị nói sang chuyện khác. "Em nhớ chị". Tiếng nói nhỏ như không thể nghe thấy lại đột nhiên phóng đại trong lòng Hàn Vũ Thanh.
Hàn Vũ Thanh mừng thầm trong lòng, vui vẻ nói tiếp: "Chị cũng thực nhớ em".
"Chị nghe nói em sắp được nghỉ ngơi vài ngày phải không. Có thể dành thời gian này cho chị, có được không?" Cô cẩn thận hỏi, cứ như sợ phải nghe lời từ chối.
Trong lòng Thẩm Tri Du mềm nhũn, vội nói: "Được".
"Vậy tối mai em đến chỗ chị đi, chị sẽ gửi địa chỉ cho em, em nghỉ ngơi ở đó rồi chờ chị về, nhé?" Hàn Vũ Thanh ôn nhu hóng dụ nàng, cô bây giờ chỉ muốn gặp và ôm nàng cho thỏa nỗi lòng.
"Đều nghe chị".
Cúp điện thoại, Thẩm Tri Du nhắn cho Cung Tố Nhan: .
Cung Tố Nhan nhìn xem tin nhắn ai thán trong lòng vì bị uy một ngụm cẩu lương. Bởi vì ít phút trước, Hàn Vũ Thanh có gửi Wechat cho cô: .