Tình yêu khi vừa mới bắt đầu luôn tràn đầy nhiệt tình, hai người yêu nhau luôn không có dư thời gian dính với nhau. Sau cái ôm ấm áp dưới không khí se lạnh của mùa xuân, Hàn Vũ Thanh tiếc nuối về nhà. Quả nhiên là hưng phấn quá ngủ không nổi, Hàn Vũ Thanh liền nhắn tin cho nàng:
Thế là mười hai giờ đêm có hai người mở cuộc gọi video nhìn nhau cười ngu ngơ, nhìn sao cũng thấy thật ấu trĩ.
"Chị nhớ em" Hàn Vũ Thanh nằm sấp trên giường, giọng nói mơ màng.
Trong bóng tối Thẩm Tri Du cảm thấy hai má hơi nóng lên, đây là lần đầu tiên nàng yêu đương, rất ngượng ngùng. Nàng liếc nhìn thấy mặt của người kia xụ xuống khi không nghe nàng trả lời, liền vội vã nói: "Em cũng vậy".
Nói xong liền thấy Hàn Vũ Thanh trở mặt cười tươi rói, cái người này thật biết giả bộ tội nghiệp! Thẩm Tri Du như có điều suy nghĩ, tỏ ra nghi vấn: "Trước kia chị từng yêu đương sao?".
Hàn Vũ Thanh mặt như lâm đại địch, hơi bối rối: "Có một lần".
"Ân" Thẩm Tri Du ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng hơi buồn, thì ra nàng không phải mối tình đầu của cô. "Là nam hay nữ?" Thẩm Tri Du hỏi tiếp.
"Nữ" Hàn Vũ Thanh có chút gấp, tại sao lại hỏi mấy vấn đề nhạy cảm này nha!
Thẩm Tri Du như hiểu ra cười: "Rõ ràng chị có ý đồ với em ngay từ đầu".
Người kia trầm mặt, hơi đỏ mặt xoay đi "Khụ, khụ". Thẩm Tri Du yêu cái bộ dáng đáng yêu của cô: "Em rất vui, Vũ Thanh".
Hàn Vũ Thanh khóe môi muốn vươn lên trời nhưng nhìn lại thời gian, không muốn chậm trễ giấc ngủ của nàng: "Ngày mai em có lịch trình hay không? Mau ngủ sớm đi thôi".
"Ngày mai em phải đi thành phố A biểu diễn"
"Được rồi, mau đi nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn bay. Ngủ ngon" Ánh mắt đầy quan tâm của Hàn Vũ Thanh hiện rõ trên hình ảnh video.
Thẩm Tri Du cười ngọt ngào: "Chị cũng mau đi ngủ".
"Sáng mai chị đưa em đi sân bay nhé?"
"Không cần đâu, em bay rất sớm, chị còn phải đi làm mà" Thẩm Tri Du chọc chọc màn hình điện thoại.
Hàn Vũ Thanh bĩu môi bất mãn, Thẩm Tri Du liền buồn cười: "Đừng giả vờ, mau đi ngủ, tạm biệt. Ngủ ngon nhé".
Quả nhiên có người yêu chúc ngủ ngon, Thẩm Tri Du một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Hàn Vũ Thanh thức dậy liền nhận được tin nhắn từ nàng: .
Ở dòng bên dưới cách nhau chừng năm phút, nàng lại nhắn thêm: .
Vì hai điều tin nhắn trên, Hàn Vũ Thanh ngồi trong phòng làm việc chốc lại nhìn tin nhắn cười phát ngốc, đến nỗi không thèm quan tâm thư ký còn chưa đi. Cô thư ký một mặt há hốc mồm, tổng giám đốc của cô phát xuân nha! Bình thường cô ấy tuy cười hòa nhã với mọi người nhưng là một loại lịch sự, xã giao cũng không thiếu lãnh đạm. Bộ mặt màu "hường" này là lần đầu thư ký nhìn thấy trên mặt lãnh đạo. Thực khâm phục người đã khiến cho tổng giám đốc trẻ tuổi giỏi giang thường ngày lâm vào tình yêu như thế.
Qua mấy giờ sau, Thẩm Tri Du bên thành phố A vừa tới khách sạn liền thấy thông báo: .
Nàng lập tức buồn cười, mau chóng hồi phục: .
Hàn Vũ Thanh tuy là nhìn thấy vậy, vẫn nảy ra ý nghĩ không hề ngoan ngoãn, cô muốn đến thăm nàng bất ngờ. Hàn Vũ Thanh gấp gáp lên tra buổi biểu diễn của nàng. Chỗ này không quá gần trung tâm thành phố vì phải lắp đặt sân khấu rất lớn, nó lại gần vùng ngoại ô hơn. Hàn Vũ Thanh nghĩ nghĩ, gọi cho một danh thϊếp khách sạn nào đó: "Xin chào chú Chu, con là Hàn Vũ Thanh đây, con muốn hỏi một chút, chú có biết khách sạn ở gần... ".