Tôi thấy anh có chút không nỡ, buồn bã.
Tôi kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn anh: "Anh ở nhà đợi em nhé, chúng ta sẽ ăn lẩu."
Cố Yến Kinh gật đầu.
Nhưng anh lại ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng hôn.
Cho đến khi xe từ nhà họ Chu đến đón tôi, chúng tôi mới luyến tiếc mà chia tay.
Tôi lên xe, xe đi xa rồi.
Trước đó anh nói muốn chấm dứt hoàn toàn với tôi vào ngày sinh nhật của tôi.
Giờ thì không cần nữa rồi.
Những lời tôi nói qua điện thoại ngày hôm đó, kiêu ngạo như anh, tất nhiên không thể nào cúi đầu thêm một lần nữa.
Như vậy cũng tốt.
Giống như gió qua mà không để lại dấu vết, trở lại trạng thái bạn bè thực sự.
Khi tôi xuống xe, tôi cảm thấy bầu không khí trong nhà cũ của họ Chu có gì đó không ổn.
Rất yên tĩnh, thậm chí không thấy bóng dáng của mấy người hầu.
Bất giác trong lòng tôi có một nỗi sợ mơ hồ.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến khuôn mặt vô cùng u ám đáng sợ của bà Chu hôm đó.
Tôi dừng bước, bấm điện thoại trong túi.
Gọi một cuộc cho Cố Yến Kinh.
Gọi ba hồi chuông rồi cúp máy.
Đây là một tình tiết trong bộ phim mà chúng tôi đã cùng xem cách đây vài ngày.
Gọi ba hồi chuông rồi cúp máy, có nghĩa là gặp phải yếu tố không xác định, hoặc tiềm ẩn nguy hiểm.
Cố Yến Kinh chắc chắn sẽ hiểu, và chắc chắn sẽ đến ngay lập tức.
18
Người hầu đưa tôi đến tòa nhà chính rồi rời đi.
Bà Chu mặc một chiếc sườn xám màu băng ngồi trên ghế sofa.
Thấy tôi, bà mỉm cười và vẫy tay gọi tôi đến uống trà.
Khuôn mặt trang nghiêm và duyên dáng của bà vẫn toát lên vẻ hiền từ và ấm áp.
Tôi thậm chí có chút nghi ngờ rằng liệu có phải mình đã quá nhạy cảm hay không.
Hoặc có lẽ hôm đó, tôi đã nhìn nhầm?
"Đến đây, Tĩnh Chi, cùng ta uống chén trà nào."
Nước trà xanh ngọc hơi lan tỏa, hương thơm thanh khiết.
Tôi cầm chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ.
Nhưng đột nhiên bà Chu đứng dậy: "Suýt chút nữa ta quên mất món quà đã chuẩn bị cho con, con chờ chút nhé, để ta lên lầu lấy."
Tôi vội vàng đứng dậy theo, nhưng chỉ cảm thấy một cơn chóng mặt quay cuồng.
Bà Chu nhanh chóng đỡ lấy tôi: "Tĩnh Chi, con sao vậy?"
"Nhìn sắc mặt con không được tốt, để ta đỡ con vào phòng nghỉ một lát nhé."
"Vẫn là căn phòng mà con đã ở lần trước... luôn có người dọn dẹp."
Tôi không mở mắt ra được, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Mơ hồ cảm nhận được người đỡ tôi dường như đã thay đổi.
Tôi cố gắng mở to mắt để nhìn rõ xem đó là ai.
Nhưng tầm nhìn lại luôn mờ mịt không rõ.
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tĩnh Chi, con còn đẹp hơn cả mẹ con khi bà ấy còn trẻ..."
"Chú Chu?"
Tôi như bị sét đánh đứng sững lại.
Nhưng sự tỉnh táo ngắn ngủi đó lại một lần nữa bị dược lực nuốt chửng.
Tiếp đó là một trận quay cuồng, tôi đã bị ai đó đẩy mạnh lên giường.
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại.
19
Bà Chu đứng thẳng lưng dưới lầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt.
Nhiều năm trước, mẹ của Phó Tĩnh Chi, Tần Chi.
Cũng đã kêu khóc, la hét, cầu cứu trong căn phòng này.
Cầu bà phát tâm từ bi, cứu bà ấy.
Nhưng cuối cùng bà vẫn không đi lên.
Khi đó nhà mẹ đẻ bà đã sa sút, còn Chu Bỉnh Xương thì làm ăn lớn, ngang tàng vô cùng.
Ông ta để ý đến Tần Chi, một bà mẹ đơn thân xinh đẹp, yếu đuối, rất dễ khơi dậy lòng chiếm hữu của đàn ông.
Chu Bỉnh Xương sau vài lần gặp bà ấy đã nảy sinh ý định.
Không phải Tần Chi dụ dỗ ông ta, mà là ông ta đã cưỡng ép bà ấy.
Tần Chi là một người phụ nữ đặc biệt nhút nhát yếu đuối.
Nhưng ban đầu bà ấy cũng đã chống cự, thậm chí muốn tố cáo Chu Bỉnh Xương.
Nhưng Tần Chi có một cô con gái mà bà yêu thương như báu vật là Phó Tĩnh Chi.
Chu Bỉnh Xương đe dọa bà ấy bằng vài lời về Phó Tĩnh Chi, và bà ấy không dám nữa.
Còn bà, mắt thấy chồng mình ngày càng mê muội Tần Chi.
Bà từng hận, từng oán, từng khóc, từng quậy.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt lệ mà chịu đựng.