Trong chính điện, Doanh Chính ngồi ở mép giường, cầm khăn nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng Cố Lương Sanh, màu sắc diễm lệ tương phản rõ rệt với khuôn mặt tái nhợt của cậu khắc sâu vào đôi mắt hắn.
Đưa chiếc khăn dính máu cho Lý An ở phía sau, Doanh Chính nắm lấy bàn tay lạnh giá của Cố Lương Sanh, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn, sâu trong mắt hắn là những đợt sóng dâng trào, làm người kinh sợ.
Một canh giờ sau, Hồ thái y bưng chén thuốc đi đến, “Bệ hạ, thuốc đã chuẩn bị xong!”
Doanh Chính gật đầu, đưa tay nhận lấy bát thuốc, tự mình thổi nguội rồi từ từ đút vào miệng Cố Lương Sanh đang hôn mê, dường như cảm nhận được vị đắng trong miệng, lông mày cậu nhăn lại, nhưng thói quen uống thuốc nhiều năm vẫn khiến cậu ngoan ngoãn uống hết một chén.
Doanh Chính âu yếm lau vết thuốc trên miệng, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm đang nhíu của cậu, thấy khuôn mặt cậu dần thả lỏng, Doanh Chính mới buông lỏng tay, sau khi dặn dò nô tài chăm sóc Cố Lương Sinh thật tốt, liền mang theo Hồ thái y cùng Lý an đi tới trắc điện, đã đến lúc tính sổ rồi.
Trước cửa điện, Doanh Chính ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn thái giám thử thuốc còn chưa rõ sống chết, vẫy tay áo một cái, “Hồ thái y, xem cho trẫm, tên kia đã chết hay chưa, nếu chưa thì kêu người chữa khỏi cho trẫm.” Nói xong liền bước vào trong điện.
Hồ thái y tuân theo và thái giám ở bên cạnh đỡ tiểu Ngô tử dậy, ông ngồi xuống kiểm tra mạch đập, tuy rằng yếu nhưng may mắn là vẫn còn sống. Sau khi đem mạch tượng nhớ kỹ, Hồ thái y phân phó các thái giám dẵn hắn đi, thuận tiện gọi người lấy giấy bút tới, ông viết đơn thuốc rồi đưa cho bọn họ đi sắc.
Trong trắc điện, bầu không khí ngưng trọng lại vì sự tức giận của Doanh Chính, mọi người nhìn đạo sĩ Lô Sinh bị Doanh Chính đá từ cột này sang cột khác. Lô sinh không ngừng kêu gào thảm thiết, tiếng đập vào cột khiến bọn họ dựng tóc gáy, toang rồi toang rồi, bệ hạ thật sự nổi giận!
Một cú đá nặng nề trúng thẳng vào ngực của đạo sĩ Lô Sinh, làm gã phun ra một búng máu, bắn vào giày của Doanh Chính. Bệ hạ…” Toàn thân Lô Sinh đau nhức, mũi bầm tím, mặt sưng tấy, xương sườn bị gãy, đối mặt với lửa giận của Doanh Chính khiến gã vô lực chống đỡ, dưới uy lực của hắn mà đem toàn bộ sự tình nói ra, “Bệ hạ, tha mạng cho thần! Bệ hạ… Thần không dám nữa, bệ hạ—“
“Ngươi còn dám xin tha mạng?!” Doanh Chính cười lạnh, một chân đem hắn đá vào trong đám người, ánh mắt tựa như tử thần, cái thứ ngu xuẩn này đã lừa hắn lâu như vậy. Ngực của Doanh Chính ngay cả thở cũng đau, con đường trường sinh của hắn lại chỉ là đường tắt để kẻ vô liêm sỉ này được thăng quan tiến chức. Ngay cả cái gọi là “Tần vong bởi Hồ Dã*” cũng chỉ là lời nói dối của gã nhắm chiếm được lòng tin của hắn. Vì vậy, hắn đã tăng cường sưu thế, bắt người dân làm lao dịch, thâm chí còn tính toán làm Cố Kỷ Lương thay thế hắn chuyển long mạch. Tưởng tượng đến ca ca mà Lương Sanh tâm tâm niệm niệm, mà chính mình lại đi tin lời tiểu nhân muốn đưa anh trai y đi vào chỗ chết, Lô Sinh ngươi giỏi lắm! Giỏi cho một tên đạo sĩ cổ đạo tiên phong!
*亡秦者也: Là lời tiên tri của nhà Tần được ghi lại trong “Sử ký: Tần Thủy Hoàng” của Tư Mã Thiên. Sau khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi, ông đã dùng nhiều phương pháp khác nhau để theo đuổi nghệ thuật trường sinh bất tử. Lư Sinh, một đạo sĩ, nhận thấy tâm lý của Tần Thủy Hoàng và nói với Tần Thủy Hoàng rằng trên biển có một ngọn núi cổ tích Bồng Lai, và có những vị thần sở hữu thần dược trường sinh bất tử sống trên núi. Vì vậy, Tần Thủy Hoàng đã yêu cầu Lư Sinh ra biển tìm kiếm núi Bồng Lai để lấy thuốc trường sinh. Sau khi Lư Sinh trở lại, anh ta nói với Tần Thủy Hoàng rằng anh ta chưa tìm được thuốc trường sinh nhưng anh ta nhận được một "cuốn sách cổ tích" với lời tiên tri viết trên đó: "Hồ Dã là người sẽ tiêu diệt Tần." Sau khi nhìn thấy, Tần Thủy Hoàng cho rằng lời tiên tri là đúng, chữ “,胡” trong “Hồ” ám chỉ Hung Nô, ông ra lệnh cho tướng quân Mạnh Điền dẫn 300.000 quân tấn công Hung Nô ở phía bắc để giải trừ phiền phức cho Tần. Ông còn xây dựng Vạn Lý Trường Thành để ngăn chặn người Hồ xâm lược về phía nam. Sau cái chết của Tần Thủy Hoàng, Lý Tư và những người khác đã giả mạo chiếu chỉ của triều đình và tuyên bố con trai út của Tần Thủy Hoàng là Hồ Hải làm hoàng đế, hoàng đế thứ hai của Tần. Thế hệ thứ hai của nhà Tần chuyên chế và vô đạo đức, dẫn đến sự sụp đổ của nhà Tần và ứng nghiệm lời tiên tri “Hồ là kẻ diệt Tần”. Tuy nhiên, “胡” hóa ra không phải là tộc “Hồ” (Hung Nô) như Tần Thủy Hoàng nghĩ mà là con trai ông “Hồ” Hải.
Đạo sĩ Lô Sinh còn là người như thế này, huống chi là các đạo sĩ khác. Nói không chừng bọn họ còn ở sau lưng cười nhạo hắn. Đường đường là một bậc đế vương lại bị một tên đạo sĩ quèn đùa giỡn.
“Người đâu!” Doanh Chính nổi giận gầm lên một tiếng, hạ lệnh: “Đạo sĩ Lô Sinh, yêu ngôn hoặc chúng, cố tình làm thuốc hại người, ngũ mã phanh thây, những người theo hầu hạ cũng bị hành hình theo, còn lại tất cả đạo sĩ khác cũng sẽ đưa vào đại lao, phạt treo cổ, lập tức xử tử.”
“Bệ hạ… Bệ hạ…” Đạo sĩ Lô Sinh vừa nghe bốn chữ “ngũ mã phanh thây” lập tức sợ đến mức ba hồn rớt đất, bảy phách thăng thiên, dưới người hắn bốc lên một mùi hôi thối, nguyên lai là sợ tới mức không tự chủ được.
Những người có mặt nghe thấy tiếng hét thảm thiết khi bị thị vệ kéo xuống, tâm can run run, không ai để ý trên mặt đất có một bãi nước màu vàng.
Hồ thái y tiến vào lúc Lô Sinh đang bị kéo ra ngoài, ông nhìn gã chật vật bất kham, thần sắc tuyệt vọng, vô thức lau mồ hôi giữa trán, may mắn là ông còn có tác dụng, không đến mức trực tiếp bị kéo xuống dụng hình.
Sau khi xuyên qua đám người, Hồ thái y vùi đầu không dám nhìn thẳng vào Doanh Chính lạnh lùng phía trên, thận trọng báo cáo: “Bệ hạ, thái giám thử thuốc này vẫn còn hơi thở, thần đã gọi người tới điều trị. Mạch đập của hắn không khác biệt với Cố chủ tử, đều là trúng độc, chỉ là thuốc mà vi thần cho Cố chủ tử uống giải được một số tác dụng của độc nên dấu hiệu không rõ ràng như tên thái giám kia. Độc mà Cố chủ tử uống phải không gây nghiêm trọng với người bình thường, nên thái giám thử thuốc đã may mắn sống sót —”
Mồ hôi lấm tấm trên trán Hồ thái y, thân thể già nua run rẩy dưới ánh mắt ngày càng lạnh băng của Doanh Chính, bệ hạ, thủ phạm không phải thần, xin hãy thả thần đi a! QAQ!