Doanh Chính tương đương với một đại BOSS, còn Lô Sinh chỉ là một nhân viên nhỏ dưới trướng của hắn, BOSS lớn yêu cầu hắn làm việc, hắn chẳng những không làm hết mình, ngược lại còn chống cự và tìm đủ mọi lý do. Ở thời hiện đại thì sẽ bị sa thải, nếu ở cổ đại mà với một hoàng đế như Doanh Chính thì còn tệ hơn.
Hiển nhiên đạo sĩ Lô Sinh cũng chú ý tới Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, Lô Sinh sợ đến mức quỳ xuống xin tha, đổ mồ hôi nói: “Bệ hạ bớt giận, vi thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực để luyện chế đan dược.”
Nếu đạo sĩ Lô Sinh kiên trì với ý kiến của mình, không quỳ xuống xin tha và thay đổi lời nói thì Doanh Chính sẽ thật sự nghe theo Cố Lương Sanh. Tuy nhiên việc Lô Sinh quỳ xuống khiến cho Doanh Chính cảm thấy hắn ta không tận tâm làm việc cho mình. Những lời hoa mỹ kia như tát vào mặt hắn, ai cho hắn cái lá gan dám đối phó mình như như vậy?
Sắc mặt Doanh Chính tái mét, vừa định đập bàn kêu người kéo Lô Sinh xuống dùng cực hình, lại bị Cố Lương Sanh đè tay lại, hắn nhíu mày nhìn Cố Lương Sanh, Cố Lương Sanh giải thích nói: “Bệ hạ, đan dược này còn cần đạo sĩ Lô Sinh chế tác, hắn có bất trắc gì thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, gân xanh trên trán Doanh Chính giật giật, sự bất mãn trong lòng lên đến đỉnh điểm, hắn đường đường là một vị hoàng đế uy nghiêm, xử lý một nô tài còn cần cố kỵ nhiều như vậy, quả thực là nực cười!” Khi mọi chuyện ổn thỏa, nhất định sẽ trừng phạt đạo sĩ Lô Sinh.
Doanh Chính hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận đang dâng trào, không để Lô Sinh đứng lên, trực tiếp ra lệnh: “Lý An, đi tìm nô tài đến đây thử thuốc.”
“Tuân lệnh!” Lý An nhận lệnh đi ra ngoài, gọi một tiểu thái giám đến, nhỏ giọng nói vào tai hắn mấy câu, tiểu thái giám gật đầu liên tục, đi theo Lý An vào bên trong điện.
Tiểu thái giám sau khi gặp Doanh Chính liền được vị hoàng đế không kiên nhẫn sai đi thử thuốc.
Triệu Cao nheo mắt nhìn tiểu thái giám đang nuốt thuốc, hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, quay đầu lại thì thấy Lý An đang cười rạng rỡ với hắn, trong lòng liền lộp bộp, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, da đầu dần dần tê dại, hắn nhớ ra, tiểu thái giám này chẳng phải là thuộc hạ thân tín của hắn sao?
Triệu Cao cắn nát một chiếc răng bạc, tên tiên nhân Lý An này muốn hãm hại hắn! Không cần nghĩ cũng biết tiểu thái giám này chính là người mà Lý An cài vào bên cạnh hắn, biết hắn không dễ tiếp cận liền đánh chủ ý vào thủ hạ của hắn. Quả nhiên là kế hay! Thân thể Triệu Cao hơi loạng choạng, nếu cứ như vậy mà thua trong tay Lý An, có chết hắn cũng không yên lòng!
Lý An thấy bộ dáng tức đến phát run của Triệu Cao, hài lòng ngoảnh mặt đi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, có một số người sẽ không kiêu ngạo được mãi. Làm người không tốt thì cũng đừng mong người khác sẽ tử tế với hắn.
Cố Lương Sinh nhìn chằm chằm tiểu thái giám vừa uống thuốc xong, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Thế nào? Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiểu thái giám thành thành thật thật mà trả lời: “Bẩm chủ tử, nô tài cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái, không có chút mệt mỏi nào, tinh thần cũng rất tốt.”
Đạo sĩ Lô Sinh đang quỳ trên mặt đất nghe được lời này lập tức tái mặt, không ai hiểu rõ hiểu quả của đan dược này hơn hắn! Hắn sẽ không tự đại đến mức cho rằng chỉ cần tùy tiện mua viên thuốc ở y quán, bôi thêm mấy lớp thuốc bột bên ngoài là có thế biến thành linh đan diệu dược, lời nói của tiểu thái giám này rõ ràng là có ý đồ! Vấn đề là hắn có nỗi không thể giãi bày ra được, tự hắn đã đào hố chôn mình.
Cố Lương Sanh vui mừng khôn xiết nói với Doanh Chính: “Bệ hạ, điều này thật sự quá tốt! Xem ra đạo sĩ Lô Sinh đã không phụ lòng tin của ngài!”
Doanh Chính khẽ hừ một tiếng, trong lòng miễn cưỡng có chút vừa lòng.
Mạnh Giang Nữ đứng bên cạnh lắng nghe, miễn cưỡng biết rõ ngọn nguồn, nàng từng nghe nói Doanh Chính si mê với trường sinh, nhưng nàng khó có thể thu được đạo sĩ bên cạnh nàng lại có thể thực sự chế ra được. Theo nhận thức của nàng, đan dược này chính là thần tiên chi vật, một phàm nhân sao có thể luyện chế ra được? Hơn nữa một loạt biểu hiện của đạo sĩ Lô Sinh này, càng làm Mạnh Khương Nữ cảm thấy đây là một tên lừa đảo? Nhưng nghe được câu trả lời của thái giám, nàng càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ loại thuốc này thật sự thần kỳ như vậy? Đạo sĩ Lô Sinh thật sự có thể luyện chế ra tiên dược?
Trong lúc Mạnh Khương Nữ còn đang suy đoán và nghi ngờ thì Cố Lương Sanh đã cầm thuốc lên rồi uống cùng với ly trà ấm.
“Sao rồi? Ngươi có cảm giác gì không?” Doanh Chính lo lắng hỏi.
Cố Lương Sanh nhấp môi cười, vừa định trêu ghẹo hắn không có gì phải sợ, đột nhiên trong lòng khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu không tự chủ mà được phun ra từ cổ họng, bắn thẳng vào mặt Doanh Chính. Doanh Chính cảm thấy choáng váng, hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi như bây giờ.
Việc liên tục nôn ra máu khiến Cố Lương Sanh yếu ớt ngã xuống tại chỗ, vô tình vung tách trà xuống đất.
Âm thanh chói tai của chiếc tách trà vỡ dường như khiến Doanh Chính tỉnh lại, hắn đứng dậy ôm lấy Cố Lương Sanh đã bất tỉnh gầm lên với vị ngự y đang hoảng sợ: “Thứ ngu dốt, sao con không đến đây chữa trị?” Đôi mắt hắn đỏ như máu, nhìn người khác cũng lộ ra sát khí máu lạnh, khuôn mặt nhuốm đầy máu cùng biểu cảm điên cuồng trông như hung thần ác sát, không khác gì một ác quỷ bước ra từ địa ngục. Hắn nhìn về phía Lô Sinh đang nước mắt nước mũi giàn dụa dập đầu xin tha, đôi mắt đỏ của mắt tràn đầy lệ khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Chưa bao giờ Doanh Chính cảm thấy sợ hãi như vậy, tim đập bất an như thế, cũng bất lực đến nhường này...