Từ giờ mình sẽ edit tiếp bộ này, mong các bạn ủng hộ ^_^
Editor không 1 chữ tiếng trung nào, cóp nhặt từ GG đại tỷ, mong không bị ném đá.__________
Doanh Chính ôm chặt eo Cố Lương Sanh, dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Mạnh Khương Nữ, an ủi nói: “Lương Sanh, đừng lo lắng, nương ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì”. Nói xong, hắn không dấu vết mà liếc nhìn Triệu Cao, lông mày hơi nhướng lên ý hỏi Triệu Cao chuyện này là thế nào? Loại chuyện này không phải nên báo cho hắn trước sao?
Mạnh Khương Nữ bị ánh mắt đó chọc vào, trong lòng thầm hận chính mình thật vô dụng, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Cố Lương Sanh, nàng không đành lòng nói: “Kể từ ngày ngươi được bệ hạ đưa vào cung, nương liền bị bệnh, tâm tâm niệm niệm muốn gặp ngươi, ta đã nhiều lần tới hành cung nhưng lần nào cũng bị từ chối, ngay cả Cô Tô quận trưởng cũng không muốn hỗ trợ. Bệnh của nương ngày càng nghiêm trọng nên ta không còn cách nào khác đành mang thêm nhiều tiền để đại nhân gác cổng châm chước, không nghĩ tới gặp được đại nhân thiện tâm đã báo tin cho ta, ta mới gặp được ngươi."
Nói xong những lời này, Mạnh Khương Nữ không khỏi lau nước mắt.
Cố Lương Sanh chợt nhận ra, khó trách Cố gia lâu như vậy mà không có chút động tĩnh gì? Hóa ra là có người gây rắc rối! Dựa vào sự sủng ái của Doanh Chính dành cho mình, người phía dưới không dám đối xử với gia đình cậu như vậy, nói không có người nhúng tay vào chuyện này thì thật không thể tin được!
“Bệ hạ—" Cổ Lương Sanh ngẩng đầu, khuôn mặt hồng hào như ngọc bích trống rỗng, đôi mắt ướt đẫm, bất đắc dĩ nhìn hắn. “Tại sao—“
Sặc mặt Doanh Chính tối sầm, nghe được lời của Mạnh Khương Nữ, trong lòng vừa tức giận vừa khó chịu, nô tài nào muốn chết lại dám làm chuyện này dưới mí mắt của hắn? Là không đem uy nghiêm của hắn để vào trong mắt sao? Chuyện gì xảy ra ở chỗ Triệu Cao? Hắn không biết gì về chuyện này sao? Tức giận qua đi, điều hắn lo lắng nhất là phản ứng của Cố Lương Sanh, sợ cậu hiểu lầm tưởng đó là mệnh lệnh của mình, cho nên khi nhìn thấy bộ dáng dường như không thể tin được của Cố Lương Sanh, nghe được lời nói của cậu, tim hắn lỡ một nhịp, đôi tay đang ôm cậu cũng không tự giác mà buông ra, lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Bệ hạ, chẳng lẽ ta không có mặt mũi hay sao? Bằng không sao thị vệ gác cổng lại đối xử với người nhà của ta như vậy?” cậu phồng má và nói một cách giận dữ.
Đôi mắt màu mực của cậu phản chiếu khuôn mặt của Doanh Chính, trông có vẻ nhẹ nhõm không giải thích được.
Cánh tay đang buông lỏng cũng tự nhiên mà thu lại, Doanh Chính dẫn Cố Lương Sanh đi đến chỗ ngồi, trầm giọng nói: “Lương Sanh, ngươi yên tâm! Cho dù ngươi có mặt mũi, cũng chỉ có thể để trẫm nhéo. Người khác nếu không biết sống chết mà chạm vào, trẫm đảm bảo sẽ nhổ răng bọn họ.”
Nói xong, Doanh Chính phân phó Lý An triệu tập vệ binh canh cửa mấy ngày trước, vệ binh canh cửa hôm nay và cả quận trưởng huyện Cô Tô toàn bộ đều kêu tới. Lý An nhận lệnh rời đi, khi đi qua Triệu Cao, bước chân hắn hơi khựng lại, khóe miệng âm thầm nhếch lên.
Nếu không phải có một lần hắn đi ngang qua cổng, nghe được Mạnh Khương Nữ cùng thị vệ trông cửa cãi nhau rồi tò mò điều tra, hắn sẽ không biết Triệu Cao đã lén lút giở thủ đoạn như vậy. Hắn không biết Triệu Cao có hận thù gì Cố chủ tử, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời cho hắn ta.
Triệu Cao lúc này đang lo sợ bất an, bệ hạ cư nhiên để Lý An tiếp quản công việc của mình, đây chẳng phải là rõ ràng thể hiện không hài lòng sao? Nếu không phải chuyện này xảy ra quá đột ngột, hắn cũng sẽ không tìm thấy cơ hội xóa đi mọi dấu vết. Thật không xong!
Rất nhanh, Lý An đã quay trở lại, nói: “Bệ hạ, bốn thị vệ kia đã đợi ở cửa, còn thiếu quận trưởng Cô Tô.” Bởi vì phủ Cô Tô cách hành cung có chút xa, cho nên đợi tin tức truyền tới hắn, phải một thời gian nữa mới đến được đây.
Doanh Chính trong lòng một bụng lửa, tức giận nói: “Bảo hắn nhanh chóng lăn qua đây!”
Lý An vội vàng đáp: “Nô tài đã gọi người thúc ngựa đi rồi.”
Lúc này, một tiểu thái giám từ ngoài cửa lặng lẽ đi vào, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, thuật sĩ đại nhân và các thái y đang chờ ngoài cửa.”
Sự việc một đến một đi, tâm trạng nóng nảy của Doanh Chính vì chuyện của Mạnh Khương Nữ đã phai nhạt không ít, bất quá, hắn vẫn vui mừng vì đan dược này có thể chữa khỏi có thân thể của Cố Lương Sanh, “Gọi bọn họ vào đi!”
Tiểu thái giám nhận lệnh rời đi, không lâu sau, thái y cùng đoàn tùy tùng và đạo sĩ Lô Sinh mang theo tâm phúc chậm rãi mà đến, sau khi hành lễ cúi chào, đạo sĩ Lô Sinh nói: “Bệ hạ, vi thần không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ gửi gắm, thành công luyện ra đan dược, hy vọng nó sẽ có ích cho Cố chủ tử.”
“Được!” Doanh Chính vui mừng, “ Lý An, đưa đưa thuốc cho thái y xem!”
Đạo sĩ Lô Sinh biết bệ hạ nhất định sẽ triệu thái y kiểm tra, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, hắn siết chặt hai tay, đè nén trái tim đang hoảng loạn đang đập thình thịch, vẫn duy trì bộ dáng cổ đạo tiên phong*.
*古道仙风: Raw viết như thế này, mình chỉ hiểu tiên phong là dáng dấp như tiên thôi chứ không hiểu cả câu, bạn nào biết thì cmt nhé, cảm ơn.
Giờ phút này Triệu Cao nhìn về phí Lô Sinh đang sắp gặp xui xẻo, trong lòng lại không có chút vui mừng nào, ở trong chục mấy chục năm, hắn kỳ thực xem thường tên tiện nhân Lý An này. Quả nhiên chó không sủa sẽ cắn người!