“Bị Khảm Nhĩ Phạ Thùy ác ý tấn công, chịu 437 thương tổn, tiến vào trạng thái phản kích hợp pháp với Khảm Nhĩ Phạ Thùy, duy trì trong 180 giây.” Lời nhắc của hệ thống khiến Tần Nhược phải thầm hãi trong lòng.
437 điểm thương tổn? Mình mới chỉ có 520 điểm HP thôi, nguy hiểm thật!
Đậu xanh, tính lầm rồi. Vốn những chiến sĩ cuồng bạo bình thường cấp 40 cho dù có tiến vào trạng thái cuồng hóa thì lực tấn công của Lôi Đình Liệt Trảm cũng chỉ dao động chừng 180 đến 250 mà thôi, áng chừng thương tổn sau cùng là 450 đến 625; với lực phòng ngự 60 ~ 78 của mình, cộng với Thủy Chi Kết Giới thì hoàn toàn có thể chống cự với đòn đánh đó một cách thoải mái. Nào ngờ lực tấn công của tên kia lại biếи ŧɦái đến mức suýt chút nữa đã gϊếŧ mình như thế này... Hiện giờ nghĩ lại, Tần Nhược toát cả mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi đối phương không phải dùng kỹ năng quần thể, nếu trước khi đến hắn không mang trang bị chữ tím vào, đồng thời còn chưa bật Thủy Chi Kết Giới thì lượt sát thương thứ nhất của Lôi Đình Liệt Trảm đã có thể lấy cái mạng của hắn rồi.
Choáng, thật là quên mất những trạng thái được tăng thêm trên người tên kia rồi!
Mấy tên mục sư dù đã chết hết, nhưng trạng thái họ tăng thêm cho đám chiến sĩ lại vẫn còn chưa mất đi, mà các phép tăng trạng thái cao cấp thì ít nhất có thể tăng được 100 điểm...
Nghĩ đến đây, Tần Nhược lại thêm hãi trong lòng, bèn hớt hải lui về sau, đồng thời cũng nốc một bình thuốc chữa thương cỡ trung vào... Thật là đáng chết!
Trạng thái trên người đối phương vẫn còn chưa biến mất, Vương Đạt ứng phó rất khó khăn. Sao Khủng Long Pháp Sư còn chưa tới nữa, ít nhất cũng phải phái mấy tên nào chạy nhanh đi tới trước giúp đỡ chứ?
Tần Nhược một bên thầm mắng trong lòng, một bên lại không dám có chút trì hoãn biến hai bức tường nước của mình thành tường băng, thả cho rơi xuống đất ngay, mưu đồ dùng phương pháp cũ này để chơi trốn tìm với bên kia một chút, kéo dài thời gian.
Đối phương liếc qua là biết tỏng mưu đồ của Tần Nhược, bèn lập tức đánh bể hai bức tường!
“Hắn còn muốn kéo dài thời gian à? Nhanh xử lý hắn ngay, tên này tôi vẫn còn đối phó được!” Người mở miệng nói chuyện chính là kẻ vừa ‘ác ý’ tấn công Vương Đạt - Khảm Nhĩ Phạ Thùy.
“Hừ!”
Tần Nhược cười lạnh một tiếng, thừa dịp hai tên chiến sĩ bên kia vừa phá xong tường băng thì thò tay vào trong ba lô, giũ ra:
“Băng Mâu!”
Một cây mâu băng lóng lánh lập tức xuất hiện giữa không trung. Cây mâu này dài hơn hai mét, phát ra hơi lạnh kinh người. Nó nhắm chặt Khảm Nhĩ Phạ Thùy, sau đó bắt lấy thời cơ khi Vương Đạt vừa tấn công tới thì bắn vυ"t ra như thể một mũi tên rời cung!
Kế hoạch tấn công này trước đó Tần Nhược và Vương Đạt chưa từng thương lượng với nhau, nhưng dựa vào trực giác chiến đấu hơn người, Tần Nhược vẫn nhanh chóng lập ra được một kế hoạch để tập trung gϊếŧ chết một người, nhằm suy yếu sự uy hϊếp, bởi vì cho dù với khả năng khống chế của hắn, cũng không có khả năng cùng một lúc đối phó với hai tên chiến sĩ bậc bốn được.
Vương Đạt không làm hắn thất vọng, ngay khi cây mâu băng của Tần Nhược xuyên thủng thân thể Khảm Nhĩ Phạ Thùy, Vương Đạt đã lướt thật nhẹ nhàng qua, áp sát kẻ địch, sau đó thanh kiếm trong tay mang theo tiếng gió rít và sấm nổ, liên miên tấn công!
Phong Lôi Ngũ Thức!
Trảm thứ nhất!
Thân hình Khảm Nhĩ Phạ Thùy nghiêng sang một bên, nơi đầu vai hiện lên một vết chém cháy xém, da khét thịt chín.
Không chờ cho y kịp phản ứng, Vương Đạt đã lật cổ tay, điều khiển nguyên tố gió trợ giúp, thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng men về đường cũ. Giữa ánh sáng chói mắt, thanh kiếm này dùng tốc độ nhanh hơn nhát chém vừa rồi, tạo nên một vết chém trên bụng của Khảm Nhĩ Phạ Thùy, chiêu này tựa như một cây roi sét quất qua - trảm thứ hai!
Tốc độ của Vương Đạt càng lúc càng nhanh hơn, sau trảm thứ hai, cả người y xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ngược chiều kim đồng hồ, thanh kiếm trong tay vυ"t qua, lóe lên ánh sáng màu tím...
Trảm thứ ba!
Trảm thứ tư!
Trảm thứ năm!
Liên tục ba tia sáng màu tím lóe lên, mang theo tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, toàn bộ trúng hết vào người của Khảm Nhĩ Phạ Thùy. Sau trảm cuối cùng, hai chân Khảm Nhĩ Phạ Thùy mềm nhũn, thân thể tựa như một cây cột khuỵu xuống mặt đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm về phía trước, rồi ngã...
Chết!
Ngay khi Vương Đạt triển khai Phong Lôi Ngũ Thức chém Khảm Nhĩ Phạ Thùy, Tần Nhược cũng bắt đầu chính diện chống lại hai tên chiến sĩ bậc bốn trước mặt mình - một kiếm sĩ đại địa, và một cuồng chiến cự linh.
Lần này, Tần Nhược không dám lấy thân thể của mình đi mạo hiểm nữa, có quỷ mới biết họ có thể một đao chết mình tức thì hay không đấy. Hắn chỉ có thể cố gắng dùng khả năng khống chế nguyên tố nước để cản trở họ.
“Nổ!”
Một tiếng động lớn vang lên, một khối băng nọ ngưng kết trên người tên cuồng chiến cự linh nổ bùng, những mảnh băng sắc lẻm bắn ra tứ tung, vừa cướp đi tầm nhìn của đối phương, cũng vừa bao phủ luôn cả thân hình của Tần Nhược...
Ánh mắt đã bị cản trở, Tần Nhược chắc hai tên chiến sĩ kia sẽ không dám tùy ý hành đông, cho nên bứt ra, thay đổi nơi đứng của mình, sau đó một bên thì lấy một số nguyên tố nước từ những giọt nước rỉ qua kẽ hang, một bên lại theo dõi tình hình chiến đấu của Vương Đạt.
Tên cuồng chiến bên kia chết thật quá nhanh!
Vương Đạt vừa rảnh tay là lập tức lao qua bên này ngay. Nhìn thấy thế, Tần Nhược thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng ngưng tụ năm mũi tên băng, xuyên qua màn sương dày đặc bắn về phía tên kiếm sĩ đại địa.
Trang bị của tên này hơi chút kém hơn một chút so với tên cuồng chiến cự linh, mặt khác, cấp của y cũng mới chỉ 40 thôi, thuộc dạng khá dễ đối phó; nhưng điều Tần Nhược vạn vạn lần không ngờ chính là, đối tượng mà Tần Nhược cho rằng ‘dễ đối phó’ này, khi va chạm với Vương Đạt, lại đánh cho Vương Đạt văng ngược trở lại!
Đồng thời với lúc này, bốn tên nguyên tố sư bên kia cũng gần như cùng một lúc dẹp sạch được lũ goblin vây quanh, chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của Thủ Lĩnh Goblin một cách chật vật...
“Mau lui lại, anh Đạt!”
Khủng Long Pháp Sư vẫn còn chưa tới, mà bên đối phương lại có thêm bốn ‘binh sĩ’ nữa, Tần Nhược bèn không chần chờ hô một tiếng với Vương Đạt, sau đó chạy ngay.
“Muốn chạy à?”
Tên cuồng chiến cự linh bên kia cũng tăng tốc độ, giơ ngang cây búa lớn màu bạc trong tay mình chặn đường rút của Tần Nhược và Vương Đạt. Chỉ thấy y nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào hai người: “Hại chết nhiều huynh đệ của bố mày như vậy mà còn muốn chạy à?”
“Mày có thể chặn được hả?” Tần Nhược nâng tay lên, một luồng hơi lạnh khϊếp người chợt dâng lên trong khoảng không gian này!
Cả đám người cùng kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một tấm lưới băng đồ sộ trông như một mạng nhện khổng lồ không biết từ lúc nào đã nằm dưới chân họ rồi, hơi lạnh của nó khiến mấy tên nguyên tố sư đang chuẩn bị tung phép thuật ra cũng phải hơi khựng lại.
Tên chiến sĩ cuồng bạo đứng mũi chịu sào, bị luồng hơi lạnh này khiến cứng còng, thế là Vương Đạt lập tức bắt lấy cơ hội, xông lên bổ một kiếm khiến y loạng choạng lui vào trong đường hầm.
Tần Nhược vội vàng nhảy vào theo, nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, hiệu quả đóng băng của lưới băng lần này cũng không mạnh cho lắm, tên chiến sĩ cuồng bạo đã khởi động Cuồng Hóa nọ chỉ bị đóng băng không đến một giây là thoát được ngay. Tên chiến sĩ cuồng bạo này gầm lên một tiếng, cây búa trong tay điên cuồng vung vẩy, tạo thành một màn lưới màu đỏ trước mặt, không ngờ lại đánh cho Vương Đạt văng trở về! Tần Nhược thấy thế bèn ngừng chân lại ngay - trong địa hình này, đòn Liên Hoàn Nộ Trảm đó của y đủ để chém hắn nát vụn.
“Móa!”
Vương Đạt nhanh chóng uống một bình thuốc chữa thương vào, sau đó một lần nữa nhào lên.
Nhưng vẫn cứ là công toi, bởi vì lúc này tên cuồng chiến kia đã không còn định tấn công Tần Nhược và Vương Đạt làm gì nữa rồi, chỉ đứng đấy điên cuồng xuất kỹ năng mà thôi. Nhất thời, ánh sáng màu đỏ dày đặc, ngăn lại đường hầm, kéo dài được một tí thời gian.
“Đùng!”
Không hề nghi ngờ, Vương Đạt lại một nữa bị đánh văng ra!
Tần Nhược thì lại không cần phải nói. Dưới tình huống thế này, cho dù có thể sử dụng kỹ xảo khống chế nước hoặc sử dụng sách phép cũng không thể nào kịp nữa, bởi vì bốn tên nguyên tố sư bên kia đã chạy qua. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được những luồng hơi lạnh tựa như những mũi dao truyền đến từ sau lưng mình - hắn đã bị ba, bốn cái phép thuật bậc ba, bậc bốn nhắm vào.
Mắt thấy Tần Nhược và Vương Đạt sắp phải táng thân thì gần đấy đột nhiên vang lên một thanh âm thật thanh thúy: “Người của bọn tôi đã vào rồi, mấy người còn muốn đỏ tên à?”
Mấy tên nguyên tố sư bên kia lập tức nổi lòng kiêng kị lên, bèn dừng việc tụ tập phép thuật lại, rồi hằm hằm nhìn hai cô gái đằng kia - Hiểu Hiểu và Tiểu Miêu: “Người của các cô tới thì đã làm sao, gϊếŧ nhiều người của bọn tôi như vậy mà còn định vỗ vỗ cái mông bỏ đi sao? Không dễ như vậy đâu!”
“Lẽ nào huynh đệ của tao bị bọn mày gϊếŧ là chết uổng à?”
“Mẹ, mặc kệ mấy con đàn bà này đi, bọn nó đang kéo dài thời gian đó, cứ gϊếŧ hai thằng chết bầm này đã rồi tính!”
Được tên cuồng chiến cự linh nhắc nhở, mấy tên nguyên tố sư lập tức tỉnh ngộ ngay, sau đó chuẩn bị động thủ. Nhưng ngay chính lúc này, những tiếng bước chân dày đặc chợt vang lên từ đường hầm phía sau lưng họ...
“Ai dám đυ.ng tới huynh đệ của tao?”
Mấy chục tên người chơi do Khủng Long Pháp Sư dẫn đầu đã rất nhanh xuất hiện nơi này. Một đám người đi lướt qua hai bên tên cuồng chiến, không để ý tới ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ của y mà nối đuôi nhau bước vào trong.
Tần Nhược, Vương Đạt đếm thầm số người đến mà mà không biết phải nói gì: chẳng phải chỉ là bảo hắn mang chừng hai tiểu đội người qua thôi sao? Lẽ nào hắn mang cả hai trung đội luôn à?
Khu vực này nhất thời có cảm giác như bị chật kín cả người. Những người sống sót bên kia nhìn đám Khủng Long Pháp Sư mà sắc mặt trắng xanh, nhưng lại không dám có chút hành động nào cà. Trong lòng họ thì oán thầm: chỉ một con BOSS vương giả bậc hai mà thôi, cần phải phái nhiều người bậc bốn qua như vậy sao? Đậu xanh, nhiều người thì giỏi lắm à?