Chương 120: Cây gậy Bạo Tuyết

Gầy dựng gia tộc không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành được.

Đầu tiên, phải nhận nhiệm vụ phê duyệt tư cách thành lập chiến đội, sau đó, đến khi có được thực lực đủ rồi thì tiến vào trong chiến trường Thần - Ma, cũng tức là nơi giáp ranh giữa đại lục Thần Thánh và đại lục Tà Ác để tích lũy điểm quân công. Khi tích lũy được một số quân công nhất định rồi thì có thể được phép nhận nhiệm vụ phê duyệt thành lập gia tộc.

Thông thường, những người chơi được các chiến đội hay gia tộc phái vào trong chiến trường Thần - Ma đều là cao thủ cả, bởi vì khi chết nhiều người quá rồi thì chiến đội/gia tộc đó cũng sẽ bị trừ điểm quân công, thành ra để cam đoan cho hiệu suất tích lũy, chỉ có thể phái thành viên tinh anh vào mà thôi (đưa gà con vào chẳng khác nào là tặng điểm cho người ta cả).

Lúc thì được điểm lúc thì mất điểm như thế, thời gian tích lũy đủ điểm quân công của mọi người thường phải nửa tháng, thậm chí lâu hơn, thậm chí trước giờ cũng có không ít chiến đội âm điểm mãi, cho đến bây giờ vẫn còn chưa lập nổi gia tộc nữa!

Cho nên chuyện gia tộc thì chắc chắn tạm thời hắn sẽ không lo được. Trong khoảng thời gian này, chuyện trọng yếu nhất của hắn là lên bậc bốn, đi theo đám Lục Tâm tích lũy cả kinh nhiệm lẫn thực lực, đồng thời tích lũy tiền giải phẫu bệnh máu trắng cho Hân Vũ.

Khi Tần Nhược vào lại trong trò chơi thì đã sáu giờ rưỡi chiều rồi. Xác định lại tình hình trên thân (mọi vật phẩm đều sung túc), thấy dù có luyện cấp cũng không thể tiêu hao bao nhiêu xong, hắn xác định chỉ cần luyện cấp đến giới hạn điểm kinh nghiệm là có thể nhận nhiệm vụ thăng cấp được liền.

Có điều hiện giờ vẫn còn chút thời gian, cho nên hắn định sẽ đến chợ tìm vài món trang bị chữ tím cấp 38, 39 trước, sau đó bổ sung thêm chút sách phép bậc ba hệ nước để phòng ngừa vạn nhất luôn.

Bước đến chợ, Tần Nhược cảm thấy mọi vật phẩm lúc này phải sung túc hơn so với thời điểm rạng sáng rất nhiều, cơ hội lựa chọn thuộc tính cũng rất dồi dào, có một số người chơi lão luyện khi nhìn thấy cấp và trang bị của Tần Nhược thì thậm chí còn chủ động chào mời trang bị trong tay họ nữa - người chơi cấp 39 đi dạo chợ thì đương nhiên là vì mua trang bị bậc ba tốt tốt một chút nhằm làm nhiệm vụ thăng lên bậc bốn rồi.

Cứ như thế, Tần Nhược cũng đỡ mất công đi dạo từng quầy hàng hơn, vì cứ ai đó có trang bị bậc ba của nghề khống nước thì cũng đều đem ra mời chào cả, Tần Nhược chỉ việc xem xem món nào hợp với mình rồi quyết định mà thôi.

Trang bị cuối của bậc ba vẫn bán rất chạy, cho nên số lượng lưu thông không hề ít, Tần Nhược rất nhanh đã tìm được mấy món khá trúng ý. Các phương diện của những món này đều mạnh hơn những món hắn đang mặc trên người nhiều, nhất là một cây gậy trong đó.

Đây là một cây gậy phép nguyên tố nước bậc ba chữ cam, rất hiếm thấy trên chợ, điểm lực phép của nó đương nhiên không cần phải bàn cãi, lớn hơn cây Băng Chi Hồn khá nhiều, mà còn có thêm ba dòng thuộc tính nữa, trong đó một là giảm 10% thời gian ngưng tụ nguyên tố nước, một là tăng 10 điểm MP, cuối cùng là tăng 3% hiệu quả đóng băng. Nói thật, khi nhìn thấy cây gậy này, trong lòng Tần Nhược đã thầm chấn động một cái...

Thông thường, trang bị của nghề nguyên tố sư có mấy thuộc tính sau đây được hoan nghênh nhất:

Thứ nhất, tăng độ hòa hợp nguyên tố. Thuộc tính này bao gồm cả tốc độ ngưng tụ phép thuật, lực phép, tỷ lệ thành công của trạng thái, chính là thuộc tính tốt nhất, vô cùng hiếm thấy!

Tiếp đó là tăng lực phép. Đây là thuộc tính cơ sở của các nguyên tố sư, cũng là thuộc tính thực dụng nhất. Lực phép càng mạnh, địa vị của nguyên tố sư cũng càng cao hơn!

Cái thứ ba, hơi ít được hoan nghênh hơn một chút là tăng hiệu quả của trang thái. Có rất nhiều gia tộc chuyên phát triển dạng nguyên tố sư này, dùng để đối phó với dạng thuộc tính ít được hoan nghênh nhất - tăng tốc độ ngưng tụ phép thuật. Loại thuộc tính này thực ra cũng vô cùng khó tập hợp, mà mức độ tăng lên thì chỉ hai, ba món loại trung hợp lại thật rất khó nhìn ra.

Ngoài mấy thuộc tính đó ra, đương nhiên cũng có một đám thuộc tính tạp nham khác như tăng MP, tăng HP, tăng sức mạnh, tăng thuộc tính cho một loại phép thuật nào đó, v.v... nữa. Vô cùng hỗn loạn. Có điều trong đó cũng có thuộc tính dạng cực tốt, ví dụ như là kèm theo kỹ năng vậy. Nếu là một kỹ năng chất lượng khá, nó cũng sẽ được người ta tranh mua tới tấp!

Có điều cũng phải nói, cây gậy phép này tăng lên 10% tốc độ ngưng tụ phép thuật, đã là loại tốt nhất trong bậc ba rồi, ngang bằng với tổng mức tăng của hai món đồ dạng trung bình, ngoài ra, khi mình lên bậc bốn rồi, cây gậy này mình vẫn có thể tiếp tục sử dụng được một thời gian ngắn nữa...

Điều quan trọng hơn chính là Tần Nhược biết rằng có rất nhiều nguyên tố sư truy lùng những món đồ tăng tốc độ ngưng tụ phép thuật chỉ vì để có thể ngưng tụ các phép thuật bậc cao nhanh hơn, tranh thủ từ một đến hai giây thời gian hoặc nhiều hơn nữa; nhưng suy nghĩ của Tần Nhược thì lại khác, nếu hắn có được loại trang bị như thế, vậy khả năng khống chế nước bậc một cũng sẽ càng nhanh hơn, đặc biệt là giữa một môi trường có khả năng đề cao sự hòa hợp với nguyên tố nước mà có mấy món trang bị như thế thì sẽ là một chuyện khủng khϊếp vô cùng! Bởi vậy khi nhìn thấy cây gậy phép này, Tần Nhược lập tức động lòng ngay...

Nhưng, số tiền yết giá của cây gậy ấy lại khiến hắn nản lòng lắm lắm: mười ba ngàn đồng vàng, như thế thì sẽ tạo thành một lỗ hổng lớn trong số tiền một trăm ngàn mà hắn gom góp được, thật là chẳng đáng mấy.

Hắn bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người chơi đang bày bán trang bị này, thấy đó là một cung tiễn thủ, trong lòng hắn hơi cảm thấy tiếc nuối: Nếu là đạo tặc thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể lấy trang bị chữ cam do Thần Sát rớt ra để trao đổi với y ấy chứ. Trong khi Tần Nhược đang suy nghĩ, tên cung tiễn thủ chủ hàng cũng đã chú ý tới ánh mắt của hắn, bèn hơi nhếch miệng, sau đó hỏi Tần Nhược:

“Người anh em nhìn trúng món nào? Giá cả dễ thương lượng.”

Tần Nhược chỉ chỉ cây gậy Bạo Tuyết, hỏi: “Cây gậy này, bán rẻ là bao nhiêu?”

“Nếu cậu thích, vậy mười hai ngàn đồng vàng bán rẻ cho cậu đấy.”

“Quá mắc.”

“Mắc... Vậy cậu xem món khác đi.” Tên cung tiễn thủ này trông không có vẻ gì là sợ bán không được hàng cả.

Tần Nhược bất đắc dĩ phủi phủi tay, sau đó không có hứng thú đôi co giá cả với tên chủ cửa hàng này mà rời đi nơi khác ngay, bởi vì hắn chợt nhớ tới một chuyện: một món đồ chữ cam bắt mắt như thế, nếu nằm trong tay mình mà lại bị người chơi bất lương nào đó nhắm vào, vạn nhất bị gϊếŧ rồi rớt ra thì sao?

Từ trước tới nay mình chưa hề gặp phải chuyện đáng tởm như vậy, lý do hơn phân nửa là vì trang bị trên người mình chỉ là loại hạng hai, chẳng đáng bao nhiêu tiền cả. Nếu một khi mình thực sự mang trang bị chữ cam đi quanh quẩn bên ngoài, hơn nữa vẫn chỉ là một tên bậc ba không có chiến đội không có gia tộc nữa thì... Thật rất khó tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện như thế nào.

Mặc dù một bộ đồ chữ cam sẽ khiến thực lực của mình tăng lên nhiều thật thật đấy, và cũng có thể có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn nữa, nhưng nếu mới bước ra mà đã bị người ta ác ý gϊếŧ chết rớt trang bị, vậy mình chẳng phải sẽ đau lòng đến chết luôn hay sao?

Thế là Tần Nhược tức thì bỏ đi cái ý định kì kèo giá cả, sau đó dạo chợ tiếp, mục đích là tìm những món đồ còn thiếu...

Nào ngờ việc hắn quay lưng đi như thế lại khiến tên cung tiễn thủ chủ hàng nóng ruột lắm, y đứng đó chờ Tần Nhược quay lại đến cả nửa ngày mà không thấy, trong lòng buồn bực vô cùng: vốn cứ tưởng là gặp được một tên ngốc lắm tiền, có thể bán được cây gậy Bạo Tuyết ế ẩm này rồi, ai ngờ người ta không thèm đôi co giá cả đã vội mất tích như thế…

Phải biết rằng, loại trang bị chữ cam như thế này cũng không có mấy người thích lắm đâu, trừ khi là có trọn bộ tăng tốc độ ngưng tụ phép thuật kìa, nếu không khó gợi được sự hứng thú của họ lắm. Mới rồi còn tưởng là gặp phải một tên ngốc, nào ngờ lại hóa ra cáo thành tinh thế này. Y thật sự hối hận rằng mình đã yết giá cao như thế…

Có điều cũng còn may, chuyện không phải là không có cơ vãn hồi, bởi vì y đã nhớ kỹ thông tin của đối phương rồi, đó là một người chơi bậc ba, mà thuộc tính của cây gậy Bạo Tuyết này thì trên chợ này không tìm được cây nào mạnh hơn nữa đâu. Chuyện này cũng khó trách, bởi vì trong số các vũ khí bậc ba, cây Băng Chi Hồn đã là khá lắm rồi, mà vũ khí màu cam thì lại khó kiếm lắm, muốn tìm được một cây thứ hai trên chợ này đương nhiên là ngàn nan vạn khó rồi.

Mắt thấy sắp tới bảy giờ rồi, đột nhiên hệ thống nhắc Tần Nhược rằng có một người lạ yêu cầu truyền âm, tên của người này là... Ạch, Tinh Linh Hoàng Tử? Thật buồn nôn, tởm quá, tên quỷ nào lại chọn cái tên sến sủa như vậy chứ?

Tần Nhược trợn trắng mắt, cố nén không bật ra cái câu cửa miệng của Vương Đạt, sau đó chấp nhận yêu cầu của đối phương.

Ơ?

Là tên kia?

Tần Nhược hơi bất ngờ. Tiếp đó, cung tiễn thủ chủ cửa hàng cũng trực tiếp biểu lộ mục đích truyền âm ngay, đó là chỉ cần cái giá ‘rẻ bèo’ tám ngàn đồng vàng, y sẽ bán cây Bạo Tuyết liền.

Tám ngàn?

Tần Nhược hơi động lòng, lập tức quẳng hết mấy cái từ ngữ tự an ủi mình vừa nãy ngay.

“Ừ, chỉ cần tám ngàn, không bớt nữa đâu đấy.” Tên cung tiễn thủ kia mặc dù chắc chắn rằng không thể bớt nữa, nhưng ngữ khí có đôi chút vội vàng của y lại bán đứng y, mà điều này lại bị Tần Nhược nhạy cảm bắt được, thế là hắn lộ ra một nụ cười tà ác, sau đó lộ vẻ khó xử: “Chuyện này... Tôi thấy hay là thôi đi vậy, anh cũng biết đấy, tôi chỉ là một tên khống nước bậc ba mà thôi, lại cũng không có chỗ dựa dẫm gì, cầm vũ khí màu cam trong tay thế này, sẽ bị người khác đánh chết rồi rớt xuống đấy.”

“Ạch... Người anh em nói đùa đấy à, sao lại có loại người này được chứ?”

Tần Nhược không trả lời. Ba giây sau, bên kia bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp: “Bảy ngàn năm trăm đồng vàng. Anh bạn, thật không thể bớt được nữa, bớt nữa là tôi lỗ vốn mất.”

“Đừng lừa tôi, anh làm gì lỗ vốn nổi, cây gậy này anh cũng có dùng được đâu? Đánh BOSS nào rớt ra thế?” Tần Nhược nói toạc móng heo ngay.

Bên kia ngượng ngùng cười:

“Ha ha, giảm thêm cho anh bạn năm trăm, cộng thêm thông tin về nơi rớt cây gậy này, anh bạn thấy thế nào?”

“Chấp nhận!”