Chương 297: Thiên Dạ Vô Nhai

""Thiên Y, không phải tỷ đang không có nơi nào để ở sao?"" Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, Dạ Trần nghĩ lại cảm thấy thời gian tiêu tốn ở trên người đối phương cũng đã nhiều liền quay người lại vừa đi lùi vừa hỏi.

Hoàn cảnh của Thiên Y, hắn cũng đã nắm rõ đôi ba phần. Lúc này cũng nên giải quyết vấn đề đi hay ở cho đỡ phiền muộn về sau.

""Ừ!"" Thiên Y nghe vậy lửa giận trong lòng tan biến thay vào đó là khuôn mặt buồn bã nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi gật đầu xuống.

""Hừm..!"" Thấy vậy, Dạ Trần liền mím môi không ngừng suy nghĩ.

Bao giờ hắn mà rời đi không quản thì Thiên Y khó lòng sống nổi ở cái đất Thánh thành này. Huyền Tam kia cũng đã gặp mặt rồi, chắc chắn tên đó đã nhớ kĩ khuôn mặt sáng lạng ở trước mặt, mà bọn họ tối này lại hành đối phương ra bã như vậy, tên đó thù dai nhất định sẽ sai người đi điều tra. Với thân cô thế cô của Thiên Y lúc này, mười phần không thoát được móng heo, có khi còn bị Huyền Tam trả đũa gấp trăm lần cũng nên!

""Trước mắt, tỷ đến chỗ ta ở tạm đã. Để ta đi xử lí chút chuyện vặt cản đường xong liền đi tìm nơi ở thật tốt cho tỷ dừng chân!"" Dạ Trần ngón tay gãi má nói ra ý định của bản thân.

""Chuyện này... được sao?"" Đối diện, Thiên Y có chút không biết phải làm sao cho phải.

Đối phương cho nàng ma kim, quần áo mới... giờ lại cho nàng chỗ ở, ân tình này về sau sao có thể trả lại được đây? Chưa kể, bản thân từ đầu đến cuối đều vô dụng không thể giúp gì cho Dạ Trần, nàng cũng không còn mặt mũi dám đưa tay ra nhận những thứ bản thân không đáng được hưởng!

""Hay là thôi đi. Để ta... đi tìm một nơi khác... cũng được!"" Bản thân mong muốn nhưng lại không thể vươn tay ra, sự khó chịu này khiến cho Thiên Y phải cay đắng, vô cùng khó khăn nói lên lời, thanh âm phát ra về sau cũng càng lúc càng nhỏ lại như muỗi kêu bên tai.

""..."" Lời vừa dứt, khoảng không xung quanh hai người như chìm vào trong tĩnh lặng, gió trời về đêm thổi qua sao mà càng thêm lạnh giá.

""Hừ!"" Dạ Trần thái độ quay vυ"t, ánh mắt khẽ động nhìn Thiên Y cười lạnh nói ra: ""Việc ta đã quyết, tỷ không thể thay đổi được đâu. Nếu như còn không nhận, đừng trách ta mạnh tay!""

""BẶP!" Dạ Trần đưa tay ra nắm mạnh cổ tay thon thả của đối phương, thần sắc lạnh lùng hiện trên gương mặt khiến cho Thiên Y nhìn lại phải giật mình hoảng sợ vội thối lui, nhưng tay sớm bị người ta đi trước một bước nắm chặt giữ nguyên một chỗ, nàng sao có thể dựa vào cái cơ thể mệt nhọc đã trải qua tháng ngày thiếu thốn cơm không đủ ăn mà muốn dựa vào sức vùng vẫy thoát ra được.

""Dạ...!!""

""Không sao đâu!""

Thiên Y muốn nói nhưng lại bị Dạ Trần hạ thấp giọng cản lại.

""Hãy sống cho bản thân, đừng để ý ánh nhìn của kẻ khác. Nếu như không làm được... hãy nhìn một mình ta là đủ!"" Dạ Trần ánh mắt chớp hiện tinh quang, khóe miệng liền cười, đối phương cất cao giọng khuyên nhủ Thiên Y.



""..."" Thiên Y dòng suy nghĩ còn đang rối loạn trước sự bá đạo đột ngột của thân ảnh ở trước mắt đang dẫn mình đi đâu đó, giờ đây lại được nghe thấy những lời khuyên không giống như khuyên của đối phương vừa thốt ra, Thiên Y ánh sáng trong đầu liền tắt, trở lên ngỡ ngàng mụ mẫm lạ thường, ánh mắt lảng tránh đó cùng với đôi môi khẽ há mở ra nhưng không biết phải đáp trả ra làm sao cho phải vừa hợp ý ai đó!

Dạ Trần cảm thấy Thiên Y không âm thầm ra sức kháng cự nữa liền một mạch dẫn theo đối phương ra khỏi thành....

Cảnh quan khắp nơi đều là một màu u ám, đi mãi không thấy chốn nào, Thiên Y ánh mắt rung động, cổ tay xoay chuyển dễ dàng nắm chặt tay Dạ Trần.

""Tỷ an tâm, nơi chúng ta sắp đến có rất nhiều người giống như tỷ nha. Họ đều có chung một cuộc sống khó khăn, bị số phận hắt hủi, bị cả ông trời lãng quên. Ở đó, không ai phải lo lắng ngày mai phải ăn cái gì, phải làm việc gì hết, tất cả đều đã được định sẵn, tỷ sẽ mau chóng hòa hợp được với bọn họ thôi!"" Dạ Trần vỗ tay đối phương nhẹ giọng an ủi, cái gì thần sắc lạnh lùng tỏ ra trước đó mất sạch không thấy đâu.

""ỪM!"" Nghe vậy, Thiên Y cũng được yên tâm phần nào.

""Soạt..!!" Bước chân đột nhiên dừng lại, ở phía trước Dạ Trần đưa tay phải lên cười nói: ""Thiên Dạ Vô Nhai, mở!""

""..."" Thiên Y thấy thế liền thấp thỏm trong lòng vội nhìn lại.

""Cạch cạch cạch..!!"" Trước mắt, hư không màn đêm vô tận vậy mà như bị chia cắt làm đôi, tạo thành hai bên cánh cửa lớn mở ra ánh sáng dần phóng đại.

Thiên Y không thích ứng kịp vội nhắm chặt đôi mắt lại, trong cảm nhận của đối phương chỉ biết rõ, Dạ Trần đang kéo tay bản thân đi về phía trước.

""Ồ... là Thiên Chủ!""

""Mọi người mau lại đây, nhanh lên!""

Thanh âm kinh ngạc mang theo sự hớt hải không ngừng được vang lên.

Thiên Y cũng kinh ngạc không kém.

Nàng cứ tưởng nơi sắp đến là do người khác làm chủ chứ? Không nghĩ đến lại là thân ảnh ở ngay trước mắt mà bản thân không hề nhận ra được. Mà theo những tiếng nói truyền lại, xem ra số người ở đây cũng không phải là con số ít... lại còn rất tôn trọng đối phương nữa.

Dạ Trần trong suy nghĩ của nàng dần dần trở lên thần bí, khó lòng mà hiểu hết bản sự của đối phương được.



""Bái kiến Thiên Chủ đại nhân...!!" Thanh âm đồng lòng vang dội vang lên.

Thiên Y cố gắng mở ra đôi mắt có chút khó chịu để nhìn xem.

Hình ảnh mờ nhạt dần hiện rõ, trong tầm mắt của Thiên Y xuất hiện hàng trăm thân ảnh quỳ một gối xuống trước mặt hai người.

""Đúng dậy đi!"" Dạ Trần có chút ghét bỏ nói ra.

Hắn ghét không phải những người ở trước mắt mà là mấy cái lễ nghi rườm rà này. Cảm giác mang lại giống như bị người ta mang lên bàn thờ rồi được đối phương thành kính cúng bái vậy, không thích một chút nào nhưng nhắc đi nhắc lại bọn họ cũng không nghe, Dạ Trần hắn cũng đành bó tay chịu trận!

""Lần này ta đến mang theo một người, hi vọng các ngươi đối xử tốt với cô ấy, Thiên Y tỷ... mau ra đi!"" Dạ Trần nói với đám người một tiếng, rồi quay sang nháy mắt ra hiệu cho thân ảnh ở bên cạnh. Truyện Cổ Đại

""Không sao hết, không sao hết... được rồi!"" Thiên Y trái tim đập nhanh, nàng âm thầm ra sức trấn an bản tâm đang không được bình tĩnh.

""ỪM..!!"" Nàng cắn răng gật đầu đáp lại Dạ Trần rồi đứng thẳng người đi ra, lúc này khuôn mặt nhờ vào sự căng thẳng trong lòng phối với sự cứng ngắc làm cho Thiên Y trở lên nghiêm túc không thôi, kết hợp với nam phục mặc trên người, với hình dáng đẹp đẽ trời sinh, quả là anh khí bừng bừng khiến cho đám người ở đối diện được một phen mở rộng tầm mắt đến Thiên Y là nữ, họ cũng không thể nhận ra được!

""Ồ..!!"" Đám người mắt thấy Thiên Y liền kinh ngạc hô lên.

Một thanh niên tay chống thương trên mặt sàn nhà không khỏi lên tiếng: ""Ta không ngờ được, trên đời này lại còn có một nam nhân có thể sánh sắc với Thiên Chủ đại nhân của chúng ta nha!""

""Ừ, không sai đâu, tuấn tú không kém gì Thiên Chủ!"" Ở bên cạnh đối phương, một thân ảnh mặc áo choàng đen che kín mít thân thể cũng vội nói ra.

Thiên Y nghe thấy liền đỏ mặt, trong tâm ngại ngùng không thôi!

Bên kia Dạ Trần bất mãn không thôi, nhưng vẫn phải cố tỏ ra không thèm để ý những con người rảnh giỗi ở trước mắt.

""Tại hạ Phá Quân Thương!""

""Tại hạ Hồn Mệnh...!""

Thanh âm chào hỏi không ngừng được vang lên, lần lượt lần lượt một đám thân ảnh hào hứng đi lên bao quanh Thiên Y lại hỏi chuyện.