Chương 2

"Người đâu?"

Quản lý Vương nheo mắt cười nịnh nọt: "Tôi đã rửa sạch và để ở cốp xe rồi." Những kỹ nữ hạ như đẳng này, không có giấy tờ tùy thân, cơ bản tồn tại giống như hộ đen, không ai quan tâm đến tính mạng và cảm xúc của họ, không ai vòng vo, chỉ như một món hàng, để phục vụ người khác.

Nguyễn Hình đi tới mở cốp xe, mục tiêu là mô thân thể trắng nõn và bầm tím. Cậu trần như nhộng, tay chân bị chói, mắt cũng bị bịt kín, tùy ý ném ở đó, bởi vì không gian quá nhỏ mà cuộn tròn người lại. Cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng những vết xanh loang lổ trên cơ thể vẫn khiến người ta cảm thấy bẩn thỉu.

Nếu thực sự thiết lập cậu như một con người.

"Mang hắn đến ghế phó lái." Mấy người liền đi qua khiêng cậu, thấy quản lý Vương nghi hoặc nhìn hắn, Nguyễn Hình giải thích: "Để hắn nói chuyện với ta.”

"Ngất xỉu?" Thấy cậu không nhúc nhích, Nguyễn Hình hỏi.

"Không có, tỉnh."

Nguyễn Hình ngược lại không nghĩ tới, bị người giày vò như vậy còn an tĩnh, không phải là ngốc chứ.

"Thân thể không có tật xấu gì chứ?"

"Không có không có, toàn thân trên dưới đều kiểm tra qua, cái gì cũng không có vấn đề, rất sạch sẽ."

Nguyễn Hình bị hai chữ "sạch sẽ" chọc cười.

Quản lý Vương phản ứng lại, đối với Nguyễn Hình giả vờ thở dài: "Nguyễn thiếu gia, bị người ta chơi như vậy ngài cũng muốn..." Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại vỗ tay khen ngợi, đem thứ không đáng giá này bán cho Nguyễn Hình thành tích của hắn xem như có một khoản lương lớn.

Nguyễn Hình thần thần bí tiến đến bên tai Vương quản lý: "Nói ra ngươi cũng đừng truyền loạn, đây là mua về cho Nguyễn Thận Hành, hắn thích chơi loại đồ thối rữa này."

Quản lý Vương kinh ngạc há to miệng, Nguyễn tiên sinh chính là tuổi như hổ, bình thường rất ít khi thấy hắn ra ngoài, thì ra là thích loại hình này. Nhưng hắn cũng không dám bình luận, phụ họa với Nguyễn Hình vài câu liền rời đi.

Nguyễn Hình ngồi lên xe, nhìn thấy người nọ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuộn tròn trên ghế, khóe miệng còn có vết xanh, ngoại trừ tiếng hít thở thì không còn động tĩnh nào khác, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, tay cũng ngứa.

Hắn đưa tay gỡ khăn bịt mắt màu đen của người nọ ra, cậu híp mắt lại, còn chưa thích ứng được ánh sáng.

Nguyễn Hình không nói hai lời trực tiếp đưa tay vào khe chân khép chặt của tên điếm, lướt qua dươиɠ ѵậŧ không tính là nhỏ kia, ấn vào âʍ ɦộ nhỏ mềm mại, cậu vẫn đang ngây người, nhưng cũng ngoan ngoãn mở hai chân ra một chút, thuận tiện cho động tác của Nguyễn Hình. Nguyễn Hình nhìn cậu một cái, đột nhiên dùng sức vặn một cái trên âʍ ѵậŧ sưng lên.

"A!" Tên điếm nhỏ kia đau đến kêu ra tiếng, đầu óc thanh tỉnh không ít.

Nguyễn Hình thu tay đặt lên vô lăng, vừa lái xe vừa hỏi: "Tên gì?"

Thật lâu không được trả lời, Nguyễn Hình có chút không kiên nhẫn, nặng giọng nói: "Nói chuyện."

Tên điếm cả người run lên, hoàn hồn: "Dư... Nhất..." Thanh âm khàn khàn, tựa hồ đang cố gắng nói chuyện.

"Có biết nấu ăn không?"

Dư Nhất không kịp phản ứng, đề tài của Nguyễn Hình nhảy quá nhanh.

"Trước đây.... đã từng." Cậu quả thật đã lâu không cầm nồi xẻng, từ khi bị bán đến đó, trong tay cậu chỉ cầm dươиɠ ѵậŧ.

Nghe cậu trả lời như vậy, Nguyễn Hình không nói nữa, biết làm là được, dù sao cũng không chết đói.

Nửa đường bị kẹt xe, Nguyễn Hình buồn chán nên quay đầu ngắm nhìn thân thể bầm tím của người này. Khắp người đều có dấu vết bạo lực, vết xanh trên eo là rõ ràng nhất, đều in lên giấu tay, chắc là bóp eo để thao, dùng sức quá lớn và cũng có người sử dụng.

Trên núʍ ѵú còn có một vết sẹo nhỏ, bị tàn thuốc đốt, nhìn thôi đã thấy đau, không biết có kêu đến chết đi sống lại hay không?

Nguyễn Hình lại có chút ngứa tay, hắn cũng muốn làm cho người này đau đớn.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không động thủ, không gian này quá nhỏ, không dễ mở rộng.

Ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của cậu, so với lúc đầu trống rỗng vô thần, hiện tại chỉ là nhiều hơn một chút sợ hãi mà thôi.

Nguyễn Hình cười nói: "Sợ ta đánh ngươi à?"

Người đàn ông đột ngột tiến lại gần, Dư Nhất sợ tới mức rụt lui về phía sau, áp sát vào cửa. Vừa rồi Quản lý nói với cậu, cậu bị Nguyễn Hình mua, sau này phải đi theo hắn, hảo hảo nghe lời, đừng nghĩ tới chạy trốn hoặc phản kháng, ở quốc gia chủ nghĩa tư bản này, pháp luật sẽ chỉ phục vụ kẻ có quyền.

Cậu làm sao dám phản kháng, cậu biết rõ tất cả pháp tắc nơi này, hơn nữa đối với cậu mà nói, ở đâu cũng giống nhau.

"Sợ." Dư Nhất trả lời.

"Sợ cũng đúng." Nguyễn Hình cảm thấy không thú vị, liền lui thân thể, vững vàng ngồi xuống. Hắn cũng không phải thấy ai cũng muốn đánh, bình thường muốn đánh ai thì đến phòng quyền anh, hoặc là tìm người gây chuyện, tại sao lại phải đánh con điếm này.

Nhưng người nọ cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm." Cậu một chút cũng không sợ hãi, cũng không có dao động.

Nguyễn Hình thấy không kẹt xe nữa, hắn liền chuyên tâm lái xe.

Dư Nhất liếc nhìn Nguyễn Hình một cái, thấy hắn không để ý tới mình nữa, liền lặng lẽ dời ánh mắt đến ngoài cửa sổ xe, sau khi tiến vào Quy Sào, cậu không rời khỏi nơi đó nữa, thế giới bên ngoài trong ấn tượng của cậu đều rất mơ hồ, chỉ có một ít hình ảnh loáng thoáng, hiện tại nhìn con đường xa lạ, giống như một đứa trẻ sơ sinh, mọi thứ đều mới mẻ.

Xe dừng ở cửa biệt thự, Nguyễn Hình quay đầu hướng về phía Dư Nhất: "Xuống xe." Nói xong mới nhớ tới Dư Nhất còn bị trói, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

"Chậc," Nguyễn Hình phiền muộn đến sau cốp xe cầm một bộ quần áo, tháo hai tay bị trói của Dư Nhất ra, bảo cậu thay: "Quy Sào có quy tắc gì.”

Nguyễn Hình không muốn đi gặp lão già kia, liền đưa chìa khóa cùng thẻ cho tên điếm này: "Sau này công việc của cậu chính là chăm sóc người bên trong, không cần quá tốt, đừng chết đói là được."

"Dùng thẻ này mua đồ ăn" hắn đưa tay vỗ vỗ mặt Dư Nhất, "Đừng nghĩ đến việc mang tiền chạy trốn.”

Dư Nhất ngơ ngác đứng tại chỗ, cầm đồ trong tay, cảm thấy cực kỳ quý giá, cậu không thể tin được công việc của cậu chỉ là những thứ này: "Còn, còn có chuyện gì khác không?"

Nguyễn Hình im lặng: "Cậu còn muốn làm gì nữa?"

"A..." Nguyễn Hình lập tức phản ứng lại, vì thế cười nói với cậu: "Nếu hắn muốn làm cậu, đương nhiên cậu cũng phải phối hợp.”

Cặn bã và tên điếm nhỏ, đều ghê tởm.

"Mau xuống xe đi vào."

Thấy Nguyễn Hình hiểu sai ý tứ của mình, Dư Nhất cũng không giải thích, cậu ngơ ngác mở cửa xe, ánh mặt trời dịu dàng dịu dàng vuốt ve trên mặt cậu, trong nháy mắt cậu cảm thấy mắt chua xót, người này mua câuh, còn hỏi cậu tên gì, nói cho cậu biết nhiệm vụ của mình chỉ là chăm sóc một người.

Mặc kệ người kia là quỷ quái gì, so với ở Quy Sào là tốt hơn nhiều lắm rồi.

Cậu đột nhiên đi tới trước cửa sổ xe, đối diện với tầm mắt không kiên nhẫn của Nguyễn Hình ——

"Nguyễn tiên sinh, cám ơn ngài."

-----

Nguyễn Hình là người bình thường nhất trong gia đình.