Chương 34: Trở Về bộ lạc.
Đến tận giữa trưa đoàn người mới bắt đầu khởi hành trở về. lúc đi thì chuẩn bị đơn sơ nhanh gọn lẹ, thế nhưng lúc về đó chính là một đoàn người dài.
Cũng may là tộc nhân bộ lạc Đá Lớn biết chế tạo Gùi, thế nên mới có đủ vật chứa để di chuyển số trang bị vật phẩm của bộ lạc Khô.
Đa phần chính là củ khoai, đồng thời có thêm một ít da thú, thịt khô, hoa quả khô….. còn mấy chiếc nồi đất, chén, tô ly thì toàn bộ bị đập nát thành mãnh nhỏ.
Không phải là do bọn họ phun phí, mà là những vật dụng đó bị đám ăn thịt người sử dụng, bọn chúng dùng những vật dụng đấy để ăn thịt người bộ lạc bọn họ.
Một hàng người dài men theo con đường nhỏ mà đi, trên lưng mỗi người là một cái gùi, chứa không ít đồ bên trong đó, ngoài ra nhóm Klu còn phải còng mình kéo theo một chiếc xe trược, chứa đầy vật phẩm bên trong.
Đoạn đường không tính là xa cho lắm, thế nhưng mang theo rất nhiều đố như thế này cũng tiêu tốn thời gian rất là lâu.
Cho đến tận trời tối, đám người mới trở về bộ lạc dưới ánh mắt mong chờ của những người ở nhà.
Từ xa khi nhìn thấy thủ lĩnh bọn họ, đám Ashi không ngừng reo hò, trong khoảng thời gian một ngày đêm vừa qua, không ai trong bộ lạc không lo lắng về sự an nguy của thủ lĩnh.
Tâm trang mọi người lúc này xem như là thả lỏng được một hồi, thế nhưng đối với Minh Vũ đây lại thêm một thử thách khác.
Kéo theo một đống người trở về, toàn là phụ nữ và trẻ em, gánh nặng tìm kiếm thức ăn sẽ dồn lên nhóm thợ săn.
Hiện tại toàn thể bộ lạc Đá Lớn chỉ có 112 thành viên mà thôi, như theo tính toán của hắn, thì số lượng thức ăn tích trử sẽ đủ dùng cho mùa đông, thậm chí là sẽ có dư dả chút ít có thể đem đi trao đổi với bộ lạc khác một số thứ hữu dụng như da thú, xương thú.
Thế nhưng hôm nay biến cố xảy ra, bộ lạc tiếp nhận thêm 170 nạn dân bộ lạc Khô, số lượng này hầu như là gấp đôi bộ lạc bọn họ.
Nếu tính toán không hợp lý vào cuối mùa đông bọn họ sẽ không còn thức ăn, lúc đó bộ lạc sẽ không còn đủ sức chiến đấu, thậm chí là bộ lạc ăn thịt người sẽ quay lại báo thù. Đều đó Minh Vũ hoàn toàn không muốn.
Thứ ăn là vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai là chỗ ở. Hang đá chính là nơi trú ngụ chủ yếu của bộ lạc, bình thường 100 thành viên ở bên trong, không gian đã không đủ, vậy mà hện tại lại thêm gấp hai lần số người. không có khả năng mà ở trong đó.
Cũng may, tám cái lều của bọn ăn thịt người kia, Minh Vũ củng tận dụng mang về. tạm thời trước mắt có thể dùng tạm cái này, sau đó thời gian tới sẽ nhanh chóng xây nhà, dựng trại.
Những thành viên bộ lạc Khô có chút bất an khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Vu bộ lạc Đá Lớn.
Vu trầm giọng nói với Minh Vũ “ tại sao mang bọ họ về đây! Không có đủ thức ăn!”
“ từ nay! Bọn họ không phải là Khô bộ lạc mà là người bộ lạc Đá Lớn!” Minh vũ cũng lạnh giọng,
Từ thái độ ngày hôm qua của Vu khiến cho Minh Vũ khá là bất mãng với lão. Trong những ngày gần gây cũng thế, dường như thành tựu của hắn đã làm mất đi uy vọng của Vu, có một số công tác lão thường hay chống đối, ngăn cản. điều đó là cho Minh Vũ trở nên khó chịu.
Vì nguồn thứ ăn trở nên hẹp, Minh Vũ ra lệnh nấu thức ăn phải tiết kiệm, đồng thời sử dụng Hạt Đá cùng thịt khô để nấu, toàn bộ phải nấu cháo, nấu canh, không được ăn đồ nướng nữa.
Nhận biết được tình hình, các tộc nhân cũng không có ý kiến. tranh thủ dựa theo lởi thủ lĩnh ma làm.
Trong khoảng thời gianbọn họ nấu thức ăn, Minh Vũ cho mấy đứa nhỏ thu gom một số nhánh cây, dây, phối hợp cùng với những thành viên mới bắt đầu đan lợp bắt cá.
Hắn biết mùa đông cá không có sinh sản, cá tuy rất nhiều chứ không phải là vô tận, vì thế cần phải mợ rộng địa bàn bắt cá đồng thơi tăng thêm sối bẫy để gia tăng sản lượng.
Đêm đó là một đem trầm mặt ít nói, các thành viên mới cần phải nhanh chóng hòa nhập củng với dân cư bộ lạc, như vậy mới là cho bộ lạc phát triển, nếu nội bộ không có vững chắc, thỉ cho dù một nền văn minh có huy hoàng rực rỡ như thế nào cũng sẽ bị lụi tàn theo thời gian.
Lại một đêm hắn không ngủ, sinh mạng của gần 300 con người đang nằm trong những quyết định sắp tới của hắn. cho tới khi mắt trời hừng đông hắn mới chợp mắt được một tý.
Trang thủ uống một cốc nước nóng làm ấm lại cơ thể hắn bắt đầu phân tích vấn đề và tìm ra hướng giả quyết.
Với 170 thành viên mới 120 người có khả năng lao động tốt, như vậy đây là một nguồn nhân lực có thể tận dụng.
Lớn có việc của lớn, nhỏ có việc của nhỏ.
Như vậy bắt đầu từ hôm nay, sẽ phân ra một nữa số này phụ giúp tại công xưởng gạch, một sối sẽ theo nhóm thợ săn đi bắt cá, đồng thời tuyể chọn một số người có tư chất vào đội cung thủ.
Tuy bọn họ là phụ nữ, thế nhưng một chiến binh tại bộ lạc Đá Lớn phụ nữ cũng có thể làm được, điển hình như Ashi và Caty đây là những người ưu tú nhất.
Còn nhóm thợ săn và cung thủ sẽ phân ra làm hai nhóm, nhóm thứ nhất tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ bộ lạc, nhóm còn lại sẽ đi dọc theo bờ suối đi bắt cá, thả lợp.
Lúc này sẽ hạn chế thức ăn khô, cá tươi nếu dùng không hết sẽ đem đi hong khô gác bếp, như vậy sẽ tiết kiệm rất là nhiều thức ăn, tránh lãng phí.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Minh Vũ bắt đầu phân phó công việc cho toàn bộ lạc, Exp được hắn tình nhiệm đi theo hắn để chỉ dẫn từng mục, công việc quan trong trong thời gian tới, đồng thời tuyển chọn những tộc nhân có tư chất tham gia vào nhóm thợ săn.
Đám người Akam, Alan vẫn tiếp tục công việc vinh dự của mình đó chính là chế tác cung tên. Cũng may là lượng trao đổi lông gà với bộ lạc Gà Đỏ còn khá là nhiều, nếu không hắn cũng không biết tìm đâu ra lông chim để làm mũi tên.
Sau một hời tuyển chon có thêm 30 thành viên được gia nhập vào nhóm cung thủ, do Minh Vũ cùng Ashi sẽ trực tiếp huấn luyện bọn họ, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không có đủ cung cho bọn họ luyện tập, thế nên đành phải để bọn họ tập không vậy.
Toàn bộ 30 tân binh này chỉ có 3 cây cung để luyện tập đồng thời còn phải luyện tập các bài tập luyện thể lực, lực tay, lực chân lực eo, phải nói là gian nan vô cùng.
Exp cũng nằm trong số đó, không có một chút phân biệt nào, cho dù nàng là con giá thủ lĩnh Kkav.
Vu trong mấy ngày nay thì vô cùng bất mãng đối với Minh Vũ, hầu như trong bộ lạc không còn ai nghe lão cả, đơn giàn vì mỗi lần có chuyện xảy ra lão sẽ cúng tế thần linh, mong thần linh thương xót cứu giúp.
Trái ngược với Minh Vũ dùng hành động để mà là, để mà chức minh, để mà giải quyết khó khăn.
Tối hôm qua ai cũng thấy thủ lĩnh cùng với Vu cãi nhau một trận thật to, Vu không có đám người bộ lạc Khô ở lại vì không đù thức ăn và chỗ ở. Thủ lĩnh thì khăng khăng cho bọ họ ở lại.
Sáng hôm nay tuy Vu không có nói gì, nhưng sắt mặt của lão không được tốt, vì thức ăn không còn ngon như trước, cháo rất là loãng, mà nguyên nhân chính là do đám người kia. Điều này khiền lão càng tức giận hơn.
Minh Vũ thì chẳng lười them để ý, một mực giúp tộc nhân cải thiện tình hình của mình.
Vấn đề thức ăn trước mắt xem như là được giải quyết, vấn đề tiếp theo chính là chỗ ở. Trong thời gian ngắn với thời tiết không có thuận lợi để xây nhà gạch, vì vậy phải sử dụng các lều trại tạm thời được dựng bằng tuyết, khúc cây, nhánh cây, rơm.
Xây dựng căn nhà tuyết cũng khá là đơn giản, dùng 3 khúc cây lớn làm trụ, dựng thành hình nón, sau đó dùng tuyế, nhanh cây đắp xung quanh, nén thật chặt sau đó để phơi dưới ánh mắt mặt trời, dưới nhiệt lượng của mặt trời, sẽ làm gia tăng khả năng liên kết giữa các khối tuyết lại với nhau.
Mỗi căn nhà tuyết có thể chứa được 6 người ngủ bên trong, tuy có chút chật hẹp, thế nhưng vào mùa đông càng đông ngủ càng ấm.
Đồng thời có thêm 8 cái lều của bọn ăn thịt người giải quyết cũng gần 100 người, như vậy sau một ngày nơi ở cũng như là giải quyết được ổn thỏa.
Lại nhắc đến đám thợ săn, dưới sự giúp đỗ của hơn 30 người, hôn nay bọn họ là một ngày bộ thu, đến khi trời tối bọn họn mang về trên dưới 70kg cá tươi, đồng thời toàn bộ hơn 30 chiếc lợp cũng đã được thả xuống dưới mặt nước, sáng ngày mai sẽ thu hoạch được không ít tôm. Như vậy vấn nạn thức ăn cũng đã giải quyết ổn thỏa.
Nhìn hiện thực trước mắt Minh Vũ có một chút yên lòng.