Nương theo ánh hoàng hôn, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tí Nha.
Tuy người vẫn còn đang hôn mê, nhưng cũng có thể thấy được ngũ quan của đối phương tuấn mỹ dị thường, sống mũi cao vυ"t, lông mày rõ ràng lập thể, mang một vẻ đẹp dã tính mạnh mẽ.
"Khó trách sẽ bị thứ như hắn để mắt tới." Chử Thương nhăn mũi, xấu xa chọc chọc gương mặt y, cho đến khi nhìn thấy gò má của y hơi lõm xuống, cũng không phá hư vẻ tuấn mỹ đó, lúc này mới không rõ là tiếc nuối hay là cái gì khác mà thu tay về, suy nghĩ tới những chuyện sau này.
Mặc dù thế giới hoang dã này rất lớn, nhưng với tính cách của nhân vật chính Vương Quy thì gặp nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn, bộ lạc Ưng tộc bị diệt cũng không phải là không có khả năng.
Tiếc là còn không biết người ta hiện đang ngồi xổm ở nơi nào, muốn diệt sạch nguy hiểm từ trong nôi cũng không được.
Trừ phi đối phương ở gần bộ lạc Ưng tộc, nếu không cho dù biết được vị trí. Đi xuyên qua thế giới hoang dã không rõ giới hạn, bỏ qua chuyện ở giữa sẽ xuất hiện vô số dã thú hung thú, thậm chí thú hoang càng cường đại, đi tìm một nhân vật chính có thể sẽ uy hϊếp đến hắn trong tương lai, hắn cũng không có bị hỏng đầu.
Về phần hôn ước này......
Tất cả các bộ lạc ở thế giới hoang dã đều tôn sùng Thần thú của bọn họ, hôn ước được định ra dưới sự chứng kiến của Thần thú sẽ không thể giải trừ.
Song lúc ấy là A phụ của Tí Nha cứu A phụ của nguyên thân, ở bộ lạc Ưng tộc thư nhiều hùng thiếu này, lúc ấy mới định ra hôn ước này, như thế lại càng không thể giải trừ.
Nghĩ đến hậu cung muôn màu muôn vẻ trong nguyên tác, cái gì mà báo nữ gợi cảm, nữ hồ xinh đẹp, xà nữ quyến rũ, miêu nữ ngạo kiều, lộc nữ ngây thơ, nữ thỏ đáng yêu. Quả thực không có cái nào mà Vương Quy không thể xuống tay được.
Chỉ cần được hắn ta coi trọng, bất kể ý tưởng gì, đến cuối cùng đều là...
Chử Thương cười nhẹ một tiếng, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy lông mi của Tí Nha khẽ run, một lát sau mi mắt mở ra, lộ ra cặp con ngươi màu hổ phách sáng ngời.
Chử Thương giật mình, vừa nghĩ tới người này đã đối diện với ánh mắt của đối phương, suy nghĩ của Chử Thương trong nháy mắt trống rỗng.
Tí Nha mở ra hai mắt, nhìn thấy bóng tối trước mắt và một người xa lạ đang ngồi ở bên cạnh.
Đáy mắt y hiện vẻ khϊếp sợ cùng khó hiểu, vừa mở miệng chính là giọng khàn khàn do đã lâu không nói chuyện: "Ngươi, ta đây là..."
“Cậu bị thương, tôi vất vả lắm mới cứu lại được.” Chử Thương nhướng mày.
“....Cám ơn." Tí Nha yên lặng một lát, khó khăn nói. Trong lòng thoáng hiện lên chút trào phúng cùng may mắn, sau khi kéo người tự bạo, y vậy mà lại không chết!
"Cảm ơn gì chứ, cậu là thú nhân của tôi, chúng ta đã kết đôi dưới sự chứng kiến của Thần Thú, hiện tại vốn đã là một thể, không cần phải nói lời cảm ơn!" Chử Thương nghiêm trang nói, có vẻ như người này thật sự mơ hồ rồi, trong đôi con ngươi màu hổ phách kia tràn đầy xa lạ.
Nhìn Tí Nha bị lời này của hắn hù dọa đến sửng sốt, tâm tình nhất thời sung sướиɠ đi làm cơm tối.
Hắn...... Đang nói gì?
Tí Nha một mình ngồi trong hốc cây nhìn về phía người đang nhóm lửa ở bên ngoài, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Y muốn kiểm tra tình huống thân thể của mình, phát hiện ma lực đã từng mênh mông vô bờ trong cơ thể của y đã tan biến không còn dấu tích, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng không thể lộ ra bên ngoài cơ thể.
Hơn nữa dường như thân thể này cũng không phải là của y.
Tí Nha cẩn thận dò xét một phen, phát hiện thân thể này một chút dấu vết tu luyện cũng đều không có. Trong lòng y hơi nhẹ nhõm, không sao, sau khi tự bạo có thể giữ lại được một mạng đã là rất khó có được, huống hồ trong huyết mạch của thân thể này còn mang theo một tia lực lượng yếu ớt.
Mặc dù không dùng tốt bằng ma pháp, nhưng lại mạnh hơn so với võ sĩ mới tu luyện đấu khí ở trên đại lục ma pháp, Tí Nha nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi thoang thoảng ngửi thấy mùi hương thức ăn, trong bụng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn dữ dội, cảm giác dạ dày quặn đau cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ đến mức làm y không thể nào tiếp tục suy nghĩ!
Chết tiệt, rốt cuộc đã bao lâu y không ăn cơm rồi!
. . .
Chử Thương tâm trạng vui vẻ đặt nồi đá lên, người nhà Lôi Mộc chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả nước sạch cũng giúp hắn lấy tới đầy ắp, cuối cùng cũng không cần ăn thịt nướng nữa rồi, huống chi người bệnh cũng không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ.
Người bệnh phải nên ăn thanh đạm một chút, Chử Thương lấy ra hai miếng thịt dã thú cắt thành từng lát mỏng, sau khi nước sôi lên thì ném vào, lại rắc lên trên đó một ít rau dại, cũng coi như vừa làm ra một phần canh thịt.
“Xuống ăn cơm." Chử Thương Suy nghĩ một lát lại chần chờ nói: "Có thể xuống đây được không?”
Người đã sớm đói bụng không biết bao nhiêu ngày, đã bị cảm giác đói khát cùng mùi thơm của thức ăn hạ thấp lòng cảnh giác cùng chỉ số thông minh - Tí Nha, lập tức xuống tới nơi, không hề chú ý tới lời nói bổ sung phía sau của hắn.
Chử Thương dùng bát đá múc ra hai bát canh, lại vớt chút thịt cùng rau, bản thân bưng một bát lên uống vừa đưa cho y cùng ăn. Hôm nay hắn nấu rất nhiều, đảm bảo ăn đủ no!
Lúc này Tí Nha cũng không có thời gian khách khí với hắn, bát vừa bưng lên đã lập tức uống, không hề để ý đến canh thịt nóng hổi, thẳng đến khi uống hơn nửa bát mới có thời gian chậm rãi đánh giá hương vị.
Vừa mới đánh giá một chút, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Chử Thương một cái.
“Làm sao vậy?" Nhận ra tầm mắt của y, Chử Thương khó hiểu ngẩng đầu.
“Không có gì." Tí Nha lắc đầu, nuốt câu khó ăn kia trở về. Bên trong thịt chứa không ít năng lượng dễ hấp thu, chỉ là sau khi tiêu hóa, những năng lượng này đều sẽ chuyển tới bên trong mỗi một tấc cơ bắp máu thịt.
Vị của loại thịt này bình thường đều rất ngon, nhưng nồi canh này, cũng chỉ là trình độ có thể miễn cưỡng ăn được.
Nhưng mà Chử Thương lại ăn đến cực kỳ vui vẻ, như thể đây là mỹ vị nhân gian gì đó.
Tí Nha cảm thấy có chút khó hiểu, sau khi chú ý tới bát đá đập vào mắt mới hơi hiểu ra một chút. Khó trách, ngay cả một bộ đồ ăn tử tế cũng không có, chắc hẳn điều kiện ở nơi này rất tệ.
Tí Nha thư giãn lông mày, uống hết một bát canh, lại tiếp tục thêm một bát, lại một bát, cho đến bát cuối cùng... Tay của hai người đồng thời đặt ở trên nồi.
Chử Thương nhíu chặt mày, hắn mới ăn được có hai bát, hơn phân nửa còn lại đều do y giải quyết, bây giờ còn muốn tranh giành một bát cuối cùng này với hắn!
"Tôi bị thương, cần ăn nhiều một chút." Tí Nha cực kỳ nghiêm túc nói.
Chử Thương nhướng mí mắt, không nhượng bộ chút nào: "Đói quá lâu mà ăn quá nhiều trong một lúc cũng không tốt cho dạ dày, vẫn nên từ từ mới tốt.”
"Nhưng năng lượng bên trong thịt này có tác dụng thúc đẩy quá trình hồi phục vết thương.” Sắc mặt Tí Nha không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Hai người nhìn nhau một lát, từ xa xa có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng...
Cuối cùng, tay của Tí Nha hơi buông lỏng, nồi đá bị Chử Thương bưng lên, hắn rót cho mình nửa bát, một nửa còn lại đổ vào một chiếc bát đá khác.
Hai người đều không nói chuyện, sau khi ăn ý ăn xong một chén cuối cùng, Chử Thương đột nhiên đứng lên, bước hai bước về phía y.
Tí Nha còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã theo bản năng lùi lại.
======
Cả tuần nay đang hú hét vì Pit Babe the series, cứu béee