Chương 17: Lưu huỳnh

“Hôm nay chúng ta đi xa hơn một chút, chung quanh đây con mồi lớn hơn một chút chắc hẳn đã bị bắt hết!”

“Hôm nay thì không cần, lần này thu hoạch cũng kha khá, chỉ là chính chúng ta cũng không có sức mà đi tiếp.” Ngày hôm qua bận rộn suốt một ngày, lại thiếu ngủ, vẫn là đừng quá buông thả, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.

Chử Thương nhìn về phía xa xăm, trầm ngâm một lát, bỗng hỏi: “Các cậu có biết giới hạn của khu rừng này kéo dài đến đâu không?”

Bộ lạc Ưng tộc sinh sống ngay tại trung tâm khu rừng, nhưng Chử Thương chưa bao giờ đặt chân đến những cảnh sắc bên ngoài rừng rậm.

Tinh Chuẩn còn có chút thất vọng nhất thời không nói gì, Hắc Kỳ cũng hơi nghẹn, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.

“À, cậu có nhìn thấy phương hướng mặt trời mọc không?” Phong Dương vui vẻ chỉ về phía Đông nói: "Từ vị trí này bay tới bên kia, bay thêm một hồi là có thể bay ra khỏi rừng rậm, có thể nhìn thấy thảo nguyên bao la bên ngoài.”

Đám thú nhân trông hơi trẻ tuổi, lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn lại.

Phong Dương nhớ lại quãng thời gian khó khăn trước đây, lúc thức ăn trong rừng trở nên khan hiếm: “Các ngươi còn nhỏ không biết, trước kia có một đoạn thời gian khi động vật trong rừng bị săn bắt cạn kiệt, lúc ấy đội săn bắn phải bay đến tận thảo nguyên xa hơn mới có thể tìm được thức ăn.”

Nói xong Phong Dương chuyển chủ đề: "Nhưng mà không thấy được cũng là chuyện tốt, ngay tại trong rừng rậm này muốn cái gì cũng có, còn có gì không tốt.”

“Nhưng không có muối..." Chử Thương sâu kín nói, cực kỳ có oán niệm với chuyện này.

"Khụ, cái này à, nếu cháu muốn muối chờ qua một tháng nữa đi đổi cũng được." Phong Dương gãi gãi đầu, cười ha hả. Nói xong chào hỏi đồng đội của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hai mắt Chử Thương chợt sáng lên, tâm tình lập tức trở nên tốt đẹp, hỏi thăm Hắc Kỳ một chút về việc trao đổi vật tư.

Thực ra trong rừng rậm còn có một Miêu tộc và một Xà tộc, nhưng phần lớn thời gian giữa bọn họ không có quá nhiều giao lưu, chỉ có tháng cuối mỗi mùa sẽ tổ chức một lần trao đổi, muối hắn muốn trao đổi có ở Miêu tộc.

Mùa hè...... Chử Thương tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại hơn một tháng là đến mùa trao đổi, hắn cố nhịn một chút là qua. Nghĩ xong, Chử Thương cảm thấy hài lòng cầm lấy túi nước và dao xương chuẩn bị xuất phát.

“Đồ ăn đủ rồi, bây giờ trở về." Tộc trưởng lớn tiếng nói.

Chử Thương khựng lại. Ban đầu hắn vốn định dành thời gian buổi sáng đi dạo vòng trong rừng, xem có thể tìm được chút đồ ăn quen thuộc nào không. Kết quả còn chưa xuất phát đã nghe tộc trưởng ra lệnh tập hợp để trở về.

Đường trở về lại xa, Chử Thương nhìn về phía Tí Nha, cau mày.

"Lá gan của tộc trưởng thật sự là càng ngày càng nhỏ." Tinh Chuẩn oán giận càm ràm một câu, không quá bằng lòng trở về tập hợp.

“Còn có thể bay về không? "Chử Thương đưa cho y hai quả mọng, thấp giọng hỏi.

Lần này trở về, mọi người không chỉ mệt mỏi mà còn mang theo nhiều gánh nặng hơn so với lúc đi, khiến hành trình trở nên khó khăn hơn nhiều.

Tí Nha sững sờ, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của Chử Thương, gật gật đầu. Vào thời điểm nghiên cứu ma pháp, mấy ngày mấy đêm không chợp mắt cũng là chuyện bình thường, cái này cũng chỉ là một ngày mà thôi, y làm gì yếu ớt như vậy.

“Mệt mỏi thì cứ nói, chúng ta không vội vàng về đâu.” Chử Thương ám chỉ, không nhất thiết phải đi theo đoàn.

“Tôi biết.”

Chử Thương thở dài, đi gỡ con mồi vừa mới trói trên cây xuống. Còn lại một số con mồi nhỏ, mặc kệ sống hay chết, dùng dây leo đâm xuyên qua trực tiếp mang đi.

Thịt Ngưu Long bị chia làm bốn phần, mỗi người trong nhóm Tí Nha đều mang đi một phần, phần còn lại sẽ được chia sẻ cho những thú nhân khác.

Nhìn bộ dạng khuân vác nặng nề của mọi người, tầm mắt Chử Thương đảo quanh, do dự dừng lại trên người Hắc Kỳ.

“Đến chỗ tôi, tôi có thể mang cậu đi!" Tinh Chuẩn vẫy tay kích động nói.

Tí Nha khẽ liếc hắn một cái: "Lại đây.”

“Được.” Chử Thương lập tức đi tới, mặc dù vẫn có chút lo lắng y chống đỡ không được, trong lòng đã suy nghĩ xem có ma pháp có thể bay hay không.

Nếu không cứ để người ta phải mang về, không nói đến tiện hay không, những lúc như thế này cũng không có cách nào giảm bớt gánh nặng cho người ta.

Chỉ cần không đυ.ng tới hung thú có sức mạnh phản khoa học, các thú nhân bọn họ vẫn có thể đánh được, mọi người ai nấy đều thu hoạch tràn đầy.

Đường trở về có chút khác biệt, lúc này ai cũng không để ý có cái gì nhìn được hay không, đều chỉ muốn nhanh chóng trở lại bộ lạc.

Chử Thương nhìn xuống dưới, ánh mắt quan sát chung quanh, bỗng hắn nhìn thấy một ngọn núi màu vàng kim, hắn còn tưởng rằng là mỏ vàng lộ ra ngoài, ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn, phát hiện đây là một mỏ lưu huỳnh hình thành từ miệng núi lửa, nhất thời không có hứng thú.

Chỉ là, nhớ đến những con côn trùng kiến trong bộ lạc kia, hắn cúi người ghé sát vào tai đại bàng vàng thì thầm hai câu.

Ánh mắt đại bàng vàng lướt qua phía dưới, nhanh chóng hạ xuống.

Chử Thương cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, dùng dao xương đập ra một khối lưu huỳnh lớn, lấy da thú còn trống bọc lại, bảo đảm nó không bị lộ ra ngoài:"Được rồi!"

Không đợi những người khác cũng dừng lại, hai người lập tức đuổi theo đại đội, trở lại bộ lạc, sau khi mọi người đều thả con mồi lớn xuống, Chử Thương nhét da thú bọc lưu huỳnh cùng chim cò quắm vào trong tay Tí Nha.

"Bên này có tôi nhìn, cậu mang chúng nó về trước, nhớ cho chúng nó uống chút nước, đừng để chết khát.”

Nhìn mỗi tay một món, Tí Nha nhíu mày nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lúc, Tí Nha lui về phía sau một bước, mang theo đồ đạc trở về nhà.

Đồ vật cả nhà Chử Thương có thể được chia cũng không ít, một phần tư con Ngưu Long cùng với đồ ăn do bộ lạc phân phát thêm. Chờ chia xong, trước mặt hắn đã chất thành một đống thật lớn, Chử Thương cũng không sốt ruột, tìm mấy người quen thuận tay giúp hắn dọn về, chất thành một đống dưới tàng cây.

Về đến nhà phát hiện bên ngoài không có ai, xốc rèm cửa lên lập tức nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Tí Nha, ngay cả hắn trở về cũng không thể bừng tỉnh.

Chử Thương theo bản năng thở nhẹ, buông rèm cửa, cẩn thận bước xuống dưới động cây.

Cò quắm bị trói chặt ở trên cây không thể động đậy, bên cạnh còn đặt khối lưu huỳnh lớn kia.

Chử Thương suy nghĩ một chút, đi bẻ chút cành cây cùng dây leo mỏng trở về, làm thành một cái l*иg sắt cao nửa người, sau đó đem bảy con cò quắm bỏ vào trong l*иg.

Sức lực của chúng không lớn... không thể thoát khỏi l*иg và chạy ra ngoài. Chử Thương một bên nghĩ, một bên dùng chén đá đựng một chén nước bỏ vào, không ăn thì cứ uống nước trước, không ăn một lúc cũng không đến nỗi đói chết.

Nhưng những miếng thịt này phải nhanh chóng xử lý, nếu để quá lâu bị hỏng thì thật đáng tiếc.

Chử Thương cầm dao xương lột thịt Ngưu Long, cắt thịt thành từng miếng lớn, một miếng ước chừng gần năm mươi cân, được cũng gần bốn mươi miếng.

Phần lớn đều được treo lên hong khô, một phần nhỏ chờ Tí Nha tỉnh lại làm thành thịt khô. Lúc vừa cắt Chử Thương đã phát hiện thịt Ngưu Long rất chắc, làm thịt khô sẽ tương đối dai.

Mà số con mồi khác được bộ lạc phân phối lại tương đối hỗn tạp, Chử Thương lột da, để sang một bên ngâm lên, thuộc da còn có thể làm chút gì đó.

Nội tạng ngoại trừ trái tim cùng bụng bên ngoài hắn cố ý để lại, những thứ khác đều bị chất đống ở một bên, chờ đào hầm chôn.

Ngược lại lớp mỡ thật dày trong bụng cũng có tác dụng không nhỏ, Chử Thương nhìn lưu huỳnh, lại nhìn mỡ bị lột ra chất đống cao đến thắt lưng hắn, nở một nụ cười sáng lạn.